Nhà tạo mẫu im lặng một lúc, được rồi, đây quả thực là một cách chọn quần áo hay.

   Vì vậy cuối cùng cô chọn một chiếc trường sam màu xanh lục bình thường, nói là Hán Phục, chất liệu là chất liệu polyester thông thường, không bao giờ có sẵn trong cửa hàng này.

   Tuy nhiên, Đàm Ngọc Thư cao khoảng mét tám, dáng người cao lớn, được rèn luyện các kỹ năng đi, ngồi, nằm từ một gia đình thư hương, một chiếc trường sam bình thường khi mặc vào người chỉ trong chốc lát liền trở nên đắt giá.

   Nhà tạo mẫu bị dụ dỗ đến mức xin chụp ảnh quảng cáo nhưng bị từ chối một cách dứt khoát, nhà tạo mẫu chỉ có thể đau lòng tạo kiểu cho Đàm Ngọc Thư.

   Trì Lịch nhìn chai lọ chất đống trên bàn làm việc, nhắc nhở: “Đừng trang điểm, chỉ làm tóc thôi”.

    "Được!"

   Nhà tạo mẫu cũng có ý này, cô nhìn kỹ khuôn mặt này, lông mày đen, môi đỏ, nước da như ngọc, không cần thêm nét gì nữa, cô đưa tay ra nâng mái tóc dài, hóa ra là thật, rất mượt, cảm xúc rất là tuyệt vời!

   Nhà tạo mẫu vấn tóc rất nhiệt tình, sau khi vấn xong, cô mỉm cười hỏi: “Thế nào?”

   Toàn bộ bức tường đối diện được dán đầy gương, không biết từ phương pháp gì chế thành, hình bóng người trong gương rõ ràng đến khó tin, khi Đàm Ngọc Thư sờ vào mặt mình, lần đầu tiên y có cảm giác nhìn rõ mình trông như thế nào, cảm giác rất lạ, như thể nhận thức lại chính mình vậy.

   Tay nghề tết tóc của nhà tạo mẫu rất tốt, nhưng y có chút thắc mắc, Đàm Ngọc Thư chạm vào mái tóc dài buông xuống thắt lưng từ phía sau: “Có phải cô nương quên một đoạn không?”

   Nhà tạo mẫu ngạc nhiên: "Em muốn vấn hết tóc lên à? Với trường sam như thế này của em, để nửa tóc dài buông xuống trông sẽ rất đẹp."

   Đàm Ngọc Thư chớp mắt, thế cứ để thế này à, vậy thì vấn tóc có ý nghĩa gì nữa? Trong lòng y thắc mắc nhưng không nói ra, không phải vì thực tế, chỉ vì vẻ đẹp thôi. Y luôn có thể cảm nhận được sự giàu có và sức mạnh của thế giới này từ mọi khía cạnh. 

   Y mỉm cười đứng lên thi lễ: “Tay nghề của cô nương thật tinh xảo, xin cảm ơn.”

   Bản thân dung mạo của y đã vô cùng xinh đẹp, bộ quần áo cổ trang rẻ tiền trên người lại càng hoàn hảo hơn, mỗi động tác của y đều cực kỳ tao nhã, giống như một thiếu niên tuấn tú bước ra từ một bức tranh cổ, nhà tạo mẫu lập tức che miệng không dám hô hấp.

   Trì Lịch ở một bên oán thầm: Nhìn thì ra dáng chính nhân quân tử nhưng không ngờ lại có thể tán tỉnh người khác...

   Sau khi trực tiếp trả tiền và đưa người ra ngoài, Đàm Ngọc Thư trong trang phục cổ trang càng nổi bật hơn trên đường phố, tần suất quay đầu nhiều vô số, thậm chí có người mê mẩn đến mức tông thẳng vào cột đèn.

   Trì Lịch: ...

   Đàm Ngọc Thư ở một bên luôn cảm thấy tâm tình Trì Lịch không tốt, y liền thận trọng hỏi: “Trì huynh, tiếp theo thế nào?”

   Trì Lịch nhìn bộ mặt hại nước hại dân này, tự hỏi có nên đeo khăn che mặt hay gì không, nhưng hắn đành nhịn, dù sao vốn dĩ hắn muốn dùng khuôn mặt này và bây giờ rất hợp ý hắn.

   Vì thế hắn kiên quyết nói: “Cậu có tài năng gì không?”

   "Tài năng?"

   "Người xưa các cậu không phải đều học chơi nhạc, đánh cờ, thư pháp và hội họa sao?"

   “Cái này…” Đàm Ngọc Thư trầm ngâm một lát: “Tôi giỏi thư pháp và hội họa hơn một chút, kỳ nghệ thứ hai, cầm nghệ lại thứ hai.”

   Trì Lịch suy nghĩ một lúc rồi quyết định thứ hai thì thứ hai đi, với khuôn mặt này thì ai quan tâm đến điều gì khác nữa, nên hắn bước vào cửa hàng nhạc cổ bên cạnh và định mua một cây cầm cổ về giả vờ giả vịt, bắn ra âm thanh là được.

   Kết quả cái rẻ nhất cũng tới hơn 5.000, Trì Lịch quay lại hỏi: “Còn cái gì khác nữa không?”

   "Âm luật sao? Tại hạ cũng biết đôi điều về đàn tỳ bà."

   Trì Lịch hỏi, đắt hơn đàn cầm, không nói nên lời: “Cậu không có sở thích rẻ tiền gì sao?”

   Trong mắt Đàm Ngọc Thư lóe lên, có chút vui mừng: “Đã vậy, Trì huynh có thể vui lòng trả lại thanh đao cho tại hạ được không, để tại hạ biểu diễn kiếm vũ cho Trì huynh được không?” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

   "Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa."

   Quyết đoán thế...

   Đàm Ngọc Thư không xin được đao, có chút uể oải, chỉ có thể nói tiếp: “Tại hạ biết một vài nét cơ bản về sáo.”

   Trì Lịch hỏi một chút, rất tốt, có loại rẻ tiền. Nhưng Trì Lịch nghĩ nghĩ rồi kéo Đàm Ngọc Thư ra quán bán hàng rong bên đường đang có bày bán một thùng sáo, mỗi chiếc giá 10 tệ, xong rồi rất hào phóng nói: “Tùy ý chọn một cái đi.”

   Đàm Ngọc Thư bật cười, Trì Huynh quả thực là người tuyệt vời, hành động rất ngẫu hứng.

   Y chọn cái vừa mắt nhất, nhìn khá đẹp và lỗ sáo hơi khác so với những gì y từng thấy trước đó, y đặt nó lên môi và thử thang âm, sau khi đã quen rồi thì y chơi một giai điệu quê hương du dương..

   Người bán sáo lập tức khen ngợi y nhiều lần, hầu hết những người thực sự biết thổi sáo sẽ không mua của hắn, những người mua đều là người ngoài ngành. Nếu rẻ thì họ chỉ mua một cái, thế mà hôm nay gặp phải một cao thủ! Bởi vì Đàm Ngọc Thư làm mẫu, càng ngày càng nhiều người vây tới ven đường, người bán hàng vô cùng vui vẻ.

   Nghe giai điệu thứ du dương và khéo léo, Trì Lịch rơi vào trầm tư, người xưa nói “biết một vài nét cơ bản” là có bao nhiêu chỗ điều chỉnh rồi vậy? Nhưng chẳng bao lâu sau, sự chú ý của hắn không còn vào giai điệu nữa mà tập trung nhiều hơn vào đôi tay người cầm cây sáo.

   ...

   Tóm lại, lợi dụng “Nam sắc” để bán dưa đều xuất phát từ Trì Lịch, kết quả còn bị y trả đũa, phảng phất chính hắn là một tay ăn chơi, cư xử không đúng mực. Đề cập danh dự, Đàm Ngọc Thư không có chút nào né tránh, đúng lý hợp tình nói, ý muốn phản biện một lần.

   Trì Lịch không vui nhéo mặt y: “Không được tranh luận.”

   Đàm Ngọc Thư sờ sờ má, có chút khó hiểu hỏi: “Trì Huynh…?”

   Trì Lịch lại điềm nhiên như không có việc gì đổi chủ đề: “Vẫn còn sớm, lại về nhà kéo một chuyến, bán cho trường khác.”

   Đúng như dự đoán, Đàm Ngọc Thư thành công đổi chủ đề, tò mò hỏi: “Trường học chính là nơi để học sao? Nhiều học sinh đến vậy mà một nửa là nữ?”

   "Chín năm giáo dục bắt buộc. Tất cả trẻ em trên sáu tuổi, bất kể giới tính, đều phải tham gia. Học phí và các khoản phí linh tinh khác được miễn và không vi phạm pháp luật. Trường đại học này không phải là giáo dục bắt buộc và các kỳ thi là bắt buộc, nhưng khá dễ dàng để tham gia kỳ thi và hầu hết đều sẽ tham dự.”

   “Là như vậy sao?” Đàm Ngọc Thư nghe được những lời này mà sửng sốt, y thở dài nói: “Đàm mỗ chưa bao giờ nghe nói đến một thời kỳ thịnh vượng như vậy trong đời.”

   “Ha.” Trì Lịch liếc nhìn Đàm Ngọc Thư: “Vậy bây giờ cậu còn muốn quay về không?”

   Đàm Ngọc Thư đưa mu bàn tay xoa má cười khúc khích: “Trì Huynh đùa đấy à, quê hương tốt như vậy, làm sao có thể rời bỏ quê hương được?”.

   Ánh mắt Trì Lịch rơi vào bàn tay đó, đó là một bàn tay đẹp đẽ, những ngón tay thon dài như chính chủ nhân của nó, như thể được làm bằng bạch ngọc.

   Nhưng những chỗ đốt ngón tay lại đầy những vết nứt xấu xí, có chỗ bị nặng thậm chí còn nổi lên da thịt đỏ tươi, làn da càng trắng thì lộ ra vết thương càng dữ tợn.

   Đàm Ngọc Thư ở biên quan năm năm, biên quan lạnh thấu xương, dù được ưu ái vì địa vị nhưng cũng khó bảo vệ đôi tay nên tay y bị nứt da, mùa đông nào cũng tái phát. Tuy nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng cũng không đặc biệt đau đớn, nhưng thời tiết đột nhiên trở nên nóng bức, da thịt mới trồi ra khiến y ngứa ngáy vô cùng, gãi cũng không được, chỉ có thể dùng má xoa xoa.

   Trì Lịch quay mặt đi, tập trung điều khiển xe.

   ...

   Quán cà phê với khung cảnh tuyệt đẹp tràn ngập tiếng đàn Cello sâu lắng, "Xoạch", chiếc bút trên tay trượt xuống và lăn đi.

   "Có chuyện gì vậy, Tiểu Hiên?"

   Tầm nhìn của Hạ Hiên dần dần rõ ràng hơn, cậu ngẩng đầu lên, hoàn cảnh xung quanh không còn là căn nhà trọ chật hẹp tối tăm nữa mà rộng rãi sáng sủa, hơi thở thơm tho của cây xanh.

   Đối diện với cậu là Chu Côn, người mà cậu hận nhất trong đời, nhưng bây giờ gã sạch sẽ, hiền lành, đôi mắt tràn ngập mùi nắng, không còn dáng vẻ đáng ghét trong ký ức nữa.

   Cậu đưa tay ra, nhìn thấy một đôi bàn tay được nuông chiều, trắng trẻo, mềm mại, cậu lấy điện thoại ra xem giờ, cuối cùng hiểu ra một điều: cậu đã được tái sinh!

   Nhận ra điều này, Hạ Hiên đã bị choáng váng bởi một cảm giác hạnh phúc vô cùng.

   Nghĩ lại hồi đó cậu cũng là một thiếu gia nhà giàu, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng nhưng vì yêu nhầm người nên mọi thứ của cậu đều bị hủy hoại!

   Hồi đó gia đình cậu có quan hệ tốt với Chu gia, sau khi biết tin cậu thích đàn ông, Chu gia ngỏ ý kết thông gia, người đó chính là Trì Lịch, con trai cả của Chu gia.

   Nhưng lúc đó cậu lại yêu Chu Côn, người tuy nhà nghèo nhưng luôn nỗ lực hoàn thiện bản thân, hiền lành, ân cần, khác biệt hoàn toàn với các nhị thế tổ xung quanh cho nên đối với Chu gia đại thiếu do cha mẹ an bài, cậu mười phần phản cảm.

   Sau khi biết Chu Côn và Trì Lịch bị hoán đổi cho nhau, để được ở bên Chu Côn, cậu liền giúp Chu Côn lấy lại thân phận “thiếu gia thật” và vì tin vào cái “Trì gia để cho con mình có được một cuộc sống tốt đẹp mà đã cố ý đổi con”, vì để dạy cho Trì Lịch giả mạo một bài học, cậu đã giả vờ ở bên hắn và lừa gạt lấy “Hắc Thạch” do hắn thành lập.

   Nhưng họ đều đánh giá thấp khả năng và khát vọng trả thù khủng khiếp của Trì Lịch, cuối cùng Trì Lịch trở thành một ông trùm siêu cấp vô cùng giàu có, cả Chu Gia và Hạ Gia đều bị hủy hoại vì sự trả thù của hắn.

   Còn Chu Côn, người cậu yêu, chỉ ở bên cậu vì gia thế của cậu thôi, sau khi cả Chu gia và Hạ Gia phá sản, bộ mặt xấu xí của gã bị lộ ra.

   Cậu cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay, đó là bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Hắc Thạch, cậu yêu Chu Côn đến mức mù quáng, sau khi có được cổ phần, cậu đã hào phóng đưa cho Chu Côn, thật may mắn khi được trở lại thời điểm trước khi ký nó.

   Hạ Hiên ngước lên hỏi Chu Côn: “Anh trải qua cuộc sống ở nhà cha mẹ nuôi như thế nào?”

   Chu Côn sửng sốt một chút, không ngờ cậu lại hỏi một câu như vậy, gã vội mỉm cười nói: “Con nhà nghèo khó tránh khỏi khó khăn, nhưng đều đã qua rồi, bây giờ anh chỉ muốn tiến về phía trước, ở cùng một chỗ với em.” 

   Khuôn mặt gã đều là hương vị ánh nắng, lời nói tích cực, lạc quan, không có chút oán trách nào, ai nghe cũng sẽ cho rằng gã là một người hiểu chuyện, tự nhiên sẽ thông cảm cho những gian khổ mà gã phải chịu đựng trong cuộc đời khi bị cướp mất thân phận.

   Nhưng sau khi sống lại, Hạ Hiên biết Chu Côn mắc bệnh từ nhỏ, Chu gia không muốn liên lụy nên tự mình vứt bỏ gã, Trì Gia bỏ hết tiền ra chữa trị cho gã nên mới nghèo như vậy, rốt cuộc là vì ai chứ?

   Tuy nhiên trong lời nói của gã không đề cập gì đến việc cha mẹ nuôi bán nhà, bán xe, nợ nần để chữa bệnh cho gã, chỉ cần gã nói một lời, người khác sẽ không vu khống cha mẹ nuôi gã như vậy. 

   Hạ Hiên miễn cưỡng đứng lên: “Em hơi mệt, những chuyện khác để ngày mai rồi nói sau.”

   Chu Côn nhìn bản hợp đồng chưa ký có chút lo lắng, trước đó Hạ Hiên còn tình nồng ý mật muốn chuyển nhượng cổ phần của Hắc Thạch cho gã, bây giờ sao vậy? Xảy ra vấn đề gì sao?

   Nhìn thấy trong mắt Chu Côn lóe lên tính toán, Hạ Hiên cười lạnh cảm tạ ông trời đã cho cậu trọng sinh, lần này cậu sẽ không bị tên cặn bã này tính toán nữa!

   Nhưng cậu đã ký kết với Chu Côn thì có nghĩa là cậu đã lừa gạt Trì Lịch rồi phải không?

   Kết thúc rồi! Nếu đã đắc tội ông chủ tương lai này thì lần này thật sự phải chết rồi!

   Tuy nhiên, trước khi trọng sinh, qua một lần hỏi thăm cậu biết được cậu là người duy nhất mà Trì Lịch từng yêu, xung quanh Trì Lịch không có ai khác, điều này có nghĩa là cậu vẫn còn ở trong tim hắn?

   Nghĩ đến đây, Hạ Hiên vui lên, bây giờ cậu chỉ làm sai một việc, còn có cơ hội để chuộc lỗi, phải lập tức tìm đến Trì Lịch ôm lấy bắp đùi này trước, cứu lấy số phận của gia đình!

   Đầu óc cậu đang điên cuồng tìm kiếm ký ức kiếp trước, chợt nghĩ đến khoảng thời gian này do một số tranh chấp với một tên lưu manh mà mẹ ruột của Trì Lịch bị đập đầu và bị liệt suốt đời, chuyện này từng bị coi như một trò cười lưu truyền giữa các nhị thế tổ.

   Hạ Hiên nhìn thấy cơ hội, đây chắc chắn là lúc Trì Lịch dễ bị tổn thương nhất, cậu sẽ nhân cơ hội này ở lại bên hắn, chọc thủng hàng phòng ngự của hắn lần nữa!

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Đàm tướng quân: À, không nhọc Hạ huynh bận tâm, tiểu lưu manh bình thường, tại hạ có thể hạ mười tên.

Hạ Hiên:?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play