Vài phút sau, Dư Noãn Noãn cảm thấy mình như con búp bê vải, bị người khác đùa nghịch qua lại.
Cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng còn may trên người không còn khó chịu như vừa rồi.
Dư Noãn Noãn cũng mở mắt thành công, nhưng trước mắt là một mảnh sương mù mênh mông, không nhìn rõ cái gì.
Dư Noãn Noãn không học y, tuy vậy cũng trải qua thời Internet hiện đại, vẫn hiểu biết rất nhiều thứ.
Ví dụ như đôi mắt trẻ sơ sinh, vì chưa phát dục hoàn toàn nên không nhìn thấy đồ vật.
Chờ thêm mấy ngày nữa là có thể thấy được, cho nên Dư Noãn Noãn cũng không sốt ruột.
Lúc này Dư Noãn Noãn tuy có linh hồn trưởng thành nhưng thân thể lại bé xíu xiu.
Chẳng hạn như cô rất muốn tỉnh táo để nghe mọi người xung quanh nói chuyện để làm rõ tình huống hiện tại, nhưng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, ngáp một cái liền ngủ.
Hứa Thục Hoa mặc tã lót tốt rồi đem nàng đến bên cạnh Trần Xảo Cầm:
“Xảo Cầm à, con có đói bụng không?”
Trần Xảo Cầm lắc đầu:
“Mẹ, con không đói bụng!”
Mới vừa ăn bữa cơm đoàn viên liền sinh con, cũng chưa qua bao lâu, đói thế nào được.
Hứa Thục Hoa căn bản không để ý Trần Xảo Cầm nói gì, chính mình nói:
“Con chờ đi, mẹ đi nấu cho con chén canh trứng, nước đường đỏ. Một lát nữa liền trở lại.”
Dứt lời Hứa Thục Hoa chạy ra ngoài nhanh như cơn gió, Trần Xảo Cầm nhìn mà há hốc mồm.
Trương Ngọc Quế - vợ Dư lão đại vừa lau dọn cho Trần Xảo Cầm sạch sẽ thấy thế phụt cười:
“Em dâu tư, em đừng kinh ngạc. Mẹ chúng ta từ khi chị vào nhà đã mong được cô cháu gái. Nào biết được đã tám chín năm, có tận 6 thằng cháu trai mới có được một đứa cháu gái, không vui mừng sao được!”
Vương Mỹ Hoa- vợ Dư lão nhị nghe vậy, cũng cười rộ lên phụ họa:
“Này con gái liền không giống nhau, em nhìn xem ngoan ngoãn, đã ngủ rồi. Chị còn nhớ rõ, lúc chị sinh 2 thằng nhóc kia, tiếng khóc của chúng nó vang trời đất, khóc đến mức đầu chị đau vô cùng, không cả nghỉ ngơi được!”
Vợ Dư lão tam Triệu Xuân Lan mặt cũng rất hâm mộ:
“Cũng không biết chị có thể đẻ thêm đứa con gái không? Nếu có thể sinh thêm đứa con gái ngoan ngoãn như vậy thì lại tốt quá!”
Trần Xảo Cầm gả vào nhà họ Dư được hai năm, biết cả nhà từ cha mẹ đến các anh chồng chị dâu đều mong được một cô cháu gái.
Nhưng biết thì biết, trải nghiệm được vẫn là không giống nhau.
Trần Xảo Cầm nghiêng đầu nhìn con gái đang ngủ, tâm mềm mại lạ kì.
Cô thích đứa bé, không chỉ vì là con gái, được cả nhà thích mà còn vì đây là đứa con cô mang chín tháng sinh ra, là miếng thịt trên người cô rớt xuống.
Trong phòng đang an tĩnh, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó nghe được thanh âm của Dư lão tứ Dư Hải:
“Chị dâu cả, chị dâu hai, chị dâu ba, Xảo Cầm cùng đứa trẻ như thế nào rồi?”
Tiếng nói của Dư Hải nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự khẩn trương.
Lúc Hứa Thục Hoa đi ra, Dư Hải cũng hỏi câu hỏi giống vậy, chỉ là Hứa Thục Hoa ngại hắn ở phòng bếp vướng tay vướng chân liền đem anh đuổi ra ngoài, còn chưa nói với anh được hai câu.
Không còn cách nào, anh chỉ có thể vào đây hỏi.
Trương Ngọc Quế nhìn Trần Xảo Cầm sau đó nháy mắt:
“Này em tư trước kia còn vụng về, không nghĩ giờ còn rất cẩn thận.”
Trần Xảo Cầm có chút ngượng ngùng, đỏ mặt không nói nên lời.
Thấy thế, Trương Ngọc Quế cũng không trêu cô nữa, ra ngoài mở cửa:
“Đã dọn dẹp xong, chú tiến vào nhìn xem đi!”