Lúc Cố Mặc chưa nhắc đến, Dư Noãn Noãn còn chưa cảm thấy gì. Nhưng vừa nghe anh hỏi, cô mới nhận ra bụng mình đói cồn cào.
Không chỉ là đói, mà còn đói đến mức “bụng dán vào lưng”.
Dư Noãn Noãn khẽ gật đầu, nét mặt lập tức trở nên tội nghiệp, đáng thương như con mèo nhỏ bị bỏ đói.
Nhìn thấy biểu cảm ấy, Cố Mặc vừa thấy xót, vừa buồn cười, lại vừa bất đắc dĩ:
“Đói như vậy sao không biết tự ăn gì đó đi? Có phải cả buổi trưa em cũng chưa ăn gì không?”
Cố Mặc đưa cô về từ lúc còn giữa buổi sáng, mà giờ thì trời đã tối om. Nếu từ sáng đến giờ cô không ăn gì thật, thì đói lả đi là chuyện hiển nhiên.
Dư Noãn Noãn le lưỡi cười ngượng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play