“Người khác không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là loại người như các người – khi cảm thấy đồng đội vô dụng thì lập tức vứt bỏ.”
Dư Noãn Noãn nói, ánh mắt quét lần lượt từng người trong nhóm Phương Tình, rồi hạ thấp giọng:
“Các người không sợ sao? Lỡ một ngày nào đó, một người trong các người bị thương hay lâm bệnh… liệu có bị vứt bỏ không?”
Lời nói của Dư Noãn Noãn như cánh cửa mở ra một vùng bóng tối đen đặc – những điều chẳng ai muốn nghĩ đến nhưng đều ngầm hiểu trong lòng.
Nghe xong những lời ấy, sắc mặt từng người trong nhóm Phương Tình trở nên khó coi, biến hóa phức tạp.
Nhưng Dư Noãn Noãn chẳng quan tâm bọn họ đang nghĩ gì, chỉ nhấn mạnh lại lời mình một lần nữa:
“Tôi ghét nhất là phải lặp lại lời. Đây là lần cuối cùng tôi nói – về sau tránh xa tôi một chút, đừng lảng vảng trước mặt nữa. Nếu không, ra khỏi khu an toàn rồi, tôi sẽ khiến các người không có đường về đâu. Đừng có lởn vởn như ruồi bọ trước mặt tôi, ồn ào phiền phức.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT