“Tôi chỉ là một kẻ thô lỗ thôi, sao có thể hiểu mấy cái này được chứ?” Nói thì nói như vậy nhưng Lão La vẫn ôm bình trà đi tới xem: “Vì nhân dân… phục vụ, cái chữ này có phải là “phục” không? Mấy cái chữ này dính liền với nhau, suýt chút nữa đã không nhận ra rồi."
“Cái này mà gọi dính liền? Viết chữ thảo mới gọi là dính liền ấy.”
Nhắc tới đây trưởng khoa Phương cúi xuống, hỏi Hạ Thược: “Cô có biết viết chữ thảo không?”
“Cái này thì tôi không biết.” Sao Hạ Thược có thể luyện nhiều như vậy được chứ?
Cuối cùng, trưởng khoa Phương còn có chút tiếc nuối: “Cái này có thể học, nếu không thì cô nghĩ cách luyện một chút có được không?”
"Luyện để làm gì? Viết chữ cũng đâu có kiếm được cơm ăn đâu." Lão La thực sự là một kẻ thô lỗ như ông đã nói, chỉ nhìn một cái đã không còn hứng thú nữa.
Thực ra, ở kiếp trước của Hạ Thược thì chữ viết quả thực có thể dùng để kiếm sống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play