Hà Nhị Lập còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì thì Trịnh Đại Khuê đã trầm giọng nói: “Hôm qua mới vừa chơi thì cảnh sát đã ập tới, cmn còn nhanh hơn cả tên lửa nữa. Nếu không phải mày mật báo thì ai biết bọn tao chơi bài ở đó chứ?”
“Các người lại bị bắt à?” Hà Nhị Lập tỏ vẻ bối rối: “Ủa không phải, bộ tôi rảnh rỗi lắm hả mà đi mật báo?”
Anh ta đưa tay ra cho đối phương xem: “Eo Ký Bắc bị đau nên chỉ có một mình tôi làm việc, làm đến mức tay bị phồng rộp hết cả đây này. Làm gì còn có thời gian rảnh mà đi mật báo?”
“Vậy thì làm sao mà cảnh sát biết?” Sắc mặt của Trịnh Đại Khuê vẫn khó coi như cũ: “Mày dám đảm bảo là mày không nói với người khác không?”
“Tôi có bệnh hay sao mà tôi đi nói với người khác? Tôi còn ước gì người khác không biết tôi đang làm gì nữa đấy...”
Đây là sự thật, nhìn cái dáng vẻ hèn nhát kia của Hà Nhị Lập ngày hôm qua khi đối mặt với Hạ Thược thì Trịnh Đại Khuê còn cảm thấy hèn thay anh ta.
Nhưng nếu không phải anh ta thì rốt cuộc là ai?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT