Sau khi lên núi, mỗi một đệ tử của Thanh Dương môn đều được phát cho lệnh bài thuộc về mình. Mặt trước lệnh bài có khắc biểu tượng của Thanh Dương môn, mặt sau thì khắc đạo hiệu của đệ tử. Năm đó thiên hạ không yên bình, yêu ma hoành hành, nếu mang theo lệnh bài như vậy trong người thì cho dù xác chết bị hủy, người tới nhặt xác cũng có thể xác nhận được thân phận của người này thông qua lệnh bài. Vậy nên xưa nay, lệnh bài là vật bất ly thân của người Thanh Dương môn.
"Lệnh bài này cũng là ông nội để lại cho anh à?" - Kỳ Vũ Thu hỏi Mẫn Dục.
Mẫn Dục nhìn miếng kim loại đã rỉ sắt, nhíu mày nói: “Anh chưa từng mở hộp ra từ sau khi ông giao nó cho anh vào năm đó. Ông nội chỉ nói đây là đồ mà tổ tiên để lại chứ không hề chủ đích nhắc đến thứ này.”
Ba mẹ Mẫn Dục kết hôn theo lời gia đình, trước khi mẹ anh làm con dâu nhà họ Mẫn đã có người yêu rồi, chỉ là bị ba mẹ tạo áp lực nên mới đồng ý kết hôn, cũng vì vậy nên bà ta vẫn luôn hận nhà họ Mẫn. Sau khi hai người kết hôn, ba anh luôn một lòng một dạ với mẹ anh, nhưng bà ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện bị ép hôn năm xưa, nên cũng hận lây đứa con trai là anh đến tận xương tủy.
Năm xưa ông nội trao dây chuyền lại cho Mẫn Dục, dặn anh khi nào tìm được người thương thì hãy trao nó cho người ta. Chuyện này khiến anh nhớ tới dáng vẻ chán ghét của mẹ mỗi khi nhìn thấy nó, mà anh cũng không cảm thấy về sau mình sẽ kết hôn, nên sau khi nhận lấy thì nhét dây truyền vào trong két sắt, chưa từng lấy ra lần nào. Bây giờ ngẫm lại, thật ra thì anh may mắn hơn cha mình rất nhiều.
"Có phải nó có liên quan gì tới sư môn của em không?" - Ngoài lệnh bài này thì chỉ có bức tranh cổ kia mới có thể khiến Kỳ Vũ Thu lộ ra vẻ mặt này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT