Cảm giác đau đớn vì linh hồn bị cắn xé dần tan biến, nhưng Mộc Tiên lại không hề vui vẻ. Ông ta biết mình tiêu đời rồi, ông ta sắp biến mất hoàn toàn trên cõi đời này mà đến cả cơ hội đầu thai cũng không có.
Ông ta dùng hết chút sức lực cuối nhìn Kỳ Vũ Thu một cách u oán và hiểm độc, cổ họng phát ra tiếng rống tức tưởi nghẹn ngào. Cậu rút cờ dẫn hồn khỏi tay ông ta, trước khi tia sáng cuối cùng trong mắt ông ta mờ đi, cậu bật lửa châm một góc của lá cờ.
“Đạo trưởng Mộc Tiên, đi thong thả không tiễn nhé” - Kỳ Vũ Thu thong thả ném cờ dẫn hồn đang cháy ra trước mặt ông ta, điềm nhiên nói.
Mộc Tiên thở hơi lên thêm mấy cái nữa, cuối cùng không còn cử động được nữa.
Sau khi cờ dẫn hồn cháy rụi, âm hồn bị giam cầm trong đó lập tức bay ra, Kỳ Vũ Thu lấy một chiếc lọ nhỏ, tay chân mau mắn chộp hết những âm hồn vô tội bị bắt đi luyện cờ vào lọ. Có con ác quỷ thèm khát, lén lút thò tay móc lấy một âm hồn, Kỳ Vũ Thu lạnh lùng nhìn nó, ác quỷ lập tức thả tay trốn ra phía sau đám đồng loại.
Âm hồn được thả ra run bần bật, gương mặt dại ra đứng sững tại chỗ. Kỳ Vũ Thu thu thập hết tất cả âm hồn mới nhận ra “người” này là Kế Thành mới mấy hôm trước còn sống kia mà. Rõ ràng Kế Thành vẫn có cơ hội sống sót, thế mà bọn họ thật sự để mặc ông ta chết đi, lại còn trực tiếp luyện hoá ông ta thành cờ dẫn hồn, sự tàn bạo của họ lại một lần nữa khiến Kỳ Vũ Thu như được mở mang tầm mắt.
“Kế Thành!” - Kỳ Vũ Thu gọi ông ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT