Kỳ Vũ Thu cất khúc xương ngón tay mới lấy được, bao lại bằng lá bùa.

Lưu Hạo đã mua chu sa, giấy vàng và tiền xu Ngũ Đế theo lời cậu dặn, còn mua một hũ máu gà từ chợ nông sản.

“Cậu Kỳ, cần tôi giúp không?” Lưu Hạo để đồ gọn gàng xong bèn hỏi.

Kỳ Vũ Thu lắc đầu: “Nếu anh muốn xem thì cứ ở lại, còn nếu thấy chán thì đi dọn hành lý lên xe giúp tôi, làm xong chúng ta dọn nhà.”

Lưu Hạo cố nặn ra một nụ cười cứng đờ, nói: “Tôi đi dọn hành lý giúp cậu, cần gì thì cậu có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Làm tan chu sa bằng máu gà, trải giấy vàng ra ngay ngắn, Kỳ Vũ Thu cầm bút chấm ít chu sa rồi bắt đầu nâng cao cổ tay vẽ bùa.

Đầu bút như nước chảy mây trôi vẽ ra từng hình thù phức tạp trên bùa vàng, hoàn tất nét vẽ cuối cùng, lá bùa không gió tự bay, lơ lửng giữa không trung tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Kỳ Vũ Thu cầm lá bùa lên, hài lòng nhìn ánh sáng trên phù văn, cậu vẫn chưa lục nghề đó.

Vẽ bảy lá bùa xong, mặt Kỳ Vũ Thu đầy nghiêm túc để tro xương kia vào chính giữa bàn, bảy lá bùa gọi hồn được dằn lại bằng đồng xu, bày ra theo hướng Thất Tinh Bắc Đẩu.

“Hồn ma du đãng, lưu lại nơi nào, ba hồn đã giáng, bảy vía lại về, lập tức tuân lệnh!”

Đi kèm câu chú gọi hồn, Kỳ Vũ Thu nhanh chóng bấm thủ quyết, bước cuối cùng chỉ vào khúc xương ngón tay giữa Thất Tinh Bắc Đẩu trận.

Trong phòng nổi lên cơn gió nhẹ, ngay sau đó oán khí che trời rợp đất ùa vào, ập tới Thất Tinh Bắc Đẩu trận, Thất Tinh trận lóe lên ánh sáng yếu ớt ngăn chặn oán khí bên ngoài khúc xương ngón tay kia.

Những oán khí này không tìm được vật chủ thì nổi giận, như ruồi không đầu đâm tới đâm lui trong phòng.

Kỳ Vũ Thu thay đổi thủ quyết, nhanh chóng bọc khúc xương trên bàn vào trong bảy lá bùa định hồn xếp thành hình tam giác, sau đó cầm bút chu sa lên vẽ một văn tự phong ấn lên lá bùa tam giác.

Oán khí từ từ bị hút vào lá bùa tam giác, tiếng kêu gào truyền ra, lá bùa nhảy tới nhảy lui không chịu yên trên bàn.

Kỳ Vũ Thu thò tay ra nhẹ nhàng cầm lá bùa lên, nói: “Không phải tôi muốn hại nhóc, ba hồn của nhóc chưa tan, vẫn còn cơ hội chuyển kiếp, còn lang thang bên ngoài nữa sớm muộn gì tia linh thức cuối cùng cũng tan biến, khi ấy là hồn phi phách tán thật đấy.”

“Thù của nhóc cứ để tôi trả cho, tôi đảm bảo với nhóc, chắc chắn sẽ bắt người hại nhóc chịu trừng phạt.”

Dần dần lá bùa không động đậy nữa, yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay cậu, lúc này Kỳ Vũ Thu mới tươi cười bỏ nó vào túi mình.

Còn tên súc sinh kia, chỉ cần cậu còn sống thì lão ta tuyệt đối không thoát đâu.

Cất kỹ ba hồn của đứa bé, Kỳ Vũ Thu lấy một nhúm tóc ra, này là lúc nãy cậu bứt trên đầu Thành Khải xuống. Đốt tóc đi, pha tro vào chu sa, Kỳ Vũ Thu lại cầm bút lên vẽ một lá bùa.

Đầu bút di chuyển, phù văn trên giấy vàng từ từ thành hình, hoa văn kỳ dị hợp thành hình người, vẽ xong nét cuối cùng, ấy thế mà phù nhân lại nhúc nhích.

“Đi!” Kỳ Vũ Thu chỉ vào trán của phù nhân, nét mực của phù nhân chu sa chợt nhạt đi rồi từ từ mất hẳn, giấy vàng trở nên sạch sẽ. Kỳ Vũ Thu xếp giấy vàng thành hình tam giác, cũng bỏ vào trong túi luôn.

Đúng ngay lúc này, Thành Khải ngồi trên xe đột nhiên thấy lồng ngực nóng bừng, anh ta cởi áo khoác ra, bảo tài xế bật máy lạnh, nhưng lại không thấy một phù nhân đang ẩn hiện chỗ ngực anh ta rồi từ từ lặn mất.

Sau khi Kỳ Vũ Thu dọn hết bùa vàng chu sa còn lại thì Lưu Hạo dọn hành lý đã đóng gói lên xe xong rồi, Kỳ Vũ Thu khóa cửa nhà, tiện tay dán một lá bùa lên để ngăn cho mấy con chó con mèo không thể tùy ý ra vào.

Biệt thự của Mẫn Dục nằm ở Ngự Hà Loan, là một khu biệt thự rất gần khu thương mại nơi anh lập công ty, tấc đất tấc vàng.

Chiếc xe chạy vào hầm đỗ xe, Lưu Hạo dẫn cậu đi thang máy lên tầng một nói: “Hôm nay anh Mẫn không có ở nhà, dì giúp việc và chú Lưu cũng xin nghỉ về quê rồi, phòng ngủ ở tầng hai, cậu cứ tự thu xếp trước nhé.”

Trong cùng phía nam tầng hai là phòng ngủ chính, kế bên là phòng ngủ phụ chuẩn bị cho Kỳ Vũ Thu.

Kỳ Vũ Thu kéo hai chiếc vali to đùng mở cửa phòng ngủ phụ, nói là phòng ngủ phụ chứ không gian bên trong vẫn rất lớn, bước vào phòng thì bên tay trái chính là phòng vệ sinh riêng và có cả phòng thay đồ.

Cậu mở hai vali ra cất quần áo vào phòng thay đồ, khi dọn xong hết thì cậu cũng mệt muốn chết rồi.

Toàn bộ số quần áo của nguyên thân nếu không phải bó sát thì cũng hở chỗ này chỗ kia, mấy cái quần thì cậu còn nghi ngờ không biết chân cậu có thể nhét vừa không ấy.

Điều đáng sợ nhất là cậu còn lục ra được không ít quần may bằng vải lụa...

Kỳ Vũ Thu đen mặt xách mấy miếng vải đó lên, cậu không ngờ cái áo sơ mi và quần jeans cậu đang mặc trên người lại là bộ bình thường duy nhất trong tủ đồ của nguyên thân.

Vứt miếng vải vào túi bên cạnh, Kỳ Vũ Thu đóng cửa phòng thay đồ, mắt không thấy tâm không phiền.

Hành xác lâu vậy, sắc trời cũng tối dần, Lưu Hạo cũng rời đi sau khi nấu cơm cho cậu tươm tất.

Kỳ Vũ Thu ăn cơm xong quay về phòng ngủ của mình, lấy bùa vàng chu sa ra.

Cậu chuyển bàn tới gần cửa sổ, dùng năm đồng xu Ngũ Đế gác thành một cái bệ đỡ nhỏ rồi lấy giấy bọc ba hồn của đứa bé ra để lên trên, sau đó vẽ mấy lá bùa tĩnh tâm xếp thành hình tam giác để xung quanh giấy bọc.

“Đêm nay là trăng tròn, nhớ hấp thu ánh sáng của trăng nhiều vào, tu bổ thần hồn.”

Giấy bọc khẽ động.

“À đúng rồi, suýt quên mất còn một chuyện.” Nói xong cậu móc điện thoại ra, nhấn mở ứng dụng phát nhạc, tìm bài <Thái Thượng Tam Sinh Giải Oan Diệu Kinh> cậu đã ghi âm, nhấn phát rồi để điện thoại lên bàn.

Oan hồn dạng này thì phải không ngừng niệm chú giải trừ oán khí, có điện thoại rồi, cậu niệm một lần là có thể phát đi phát lại, cũng không cần lần nào cũng phải niệm tận mấy canh giờ.

Mình quá là thông minh, Kỳ Vũ Thu sờ cằm đắc ý mỉm cười.

Tắm rửa xong, cậu mặc kệ điện thoại vẫn đang phát, lên giường nằm ngủ.

Ánh trăng sáng trong xuyên qua cửa kính chiếu lên bàn, giấy bọc khẽ động đậy, một luồng khí đen bay ra hóa thành hình dáng một đứa bé.

Đứa bé đầu trọc xông tới cái điện thoại, mặt đầy xấu xa thò bàn tay bé nhỏ ra nhưng lại không chạm vào được, tiếng niệm chú làm người ta thấy phiền vẫn vang vọng trong phòng.

Vẻ xấu xa trên gương mặt đầy khí đen của đứa bé dần biến thành vẻ đờ đẫn, cuối cùng thẫn thờ ngồi trên bệ cửa sổ, co người lại thành một cục.

Kỳ Vũ Thu vừa ngủ dậy, vươn vai một cái, mở mắt ra đã thấy có một đứa bé đầu trọc tỏa khí đen đang nấp chỗ bóng râm dưới chân giường.

“Nhóc ở đây làm gì?” Kỳ Vũ Thu dụi mắt nhìn ra bệ cửa sổ, phát hiện điện thoại tắt rồi: “Thì ra là không hát nữa à.”

Đứa bé nhe răng, Kỳ Vũ Thu an ủi cậu bé nói: “Nhóc yên tâm, tôi bảo Lưu Hạo mua một cái chuyên để phát nhạc, nhóc xem khí đen trên người nhóc đã tản bớt hơn hôm qua rồi, nếu bật không ngừng một ngày mười hai canh giờ là có thể tản hết nhanh thôi.”

Khí đen trên người đứa bé bất động trong chớp mắt, nó vội vàng lắc đầu, bày tỏ rằng nó không muốn phải nghe niệm chú một ngày hai mươi bốn tiếng đâu!

Kỳ Vũ Thu đưa tay ra làm động tác giả vỗ lên cái đầu trọc của cậu bé: “Không sao đâu, chẳng mất bao nhiêu tiền, nhóc đừng ngại mà, Tiểu Quang.”

“Tiểu Quang”: “...”

Cậu bé lặng lẽ thu lại khí đen trên người, chui vào giấy bọc.

Kỳ Vũ Thu đi sạc pin điện thoại, tắm rửa xong bèn xuống lầu đi vào nhà bếp định kiếm chút gì ăn.

Nửa phút sau lại đầy bình tĩnh đi ra ngoài.

Mấy đồ dùng nhà bếp đó cậu chẳng biết dùng cái nào hết, nên không tự làm khó bản thân chi.

Cậu về phòng mở điện thoại lên, đúng lúc nhảy ra một tin nhắn.

“Chín giờ tôi về.” Người gửi là một số điện thoại vô danh.

Nhưng nhìn cái đã đoán được có lẽ là Mẫn Dục rồi, Kỳ Vũ Thu nhìn đồng hồ, mới tám giờ rưỡi, thế là cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho anh.

Đổ chuông hồi lâu mới có người nhận, Kỳ Vũ Thu nói: “Anh tới đâu rồi? Nếu vẫn chưa tới thì mua đồ ăn cho tôi nhé.”

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu mới vang lên một tiếng cười trầm thấp: “Được, cậu chờ nhé.”

“Ừm, anh mua nhiều chút, sức ăn của tôi hơi nhiều, cảm ơn!” Nói xong cậu cúp máy ngay.

Mẫn Dục nhìn điện thoại bị cúp ngang, khóe miệng nhếch lên cao hơn.

“Đến Ngọc Xuân các.” Anh nói với tài xế.

Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Chờ khi Kỳ Vũ Thu múa hai bài quyền xong, uống hết hai chai sữa bò, Mẫn Dục mới mang bữa sáng về cho cậu.

Hai vệ sĩ mang đồ ăn đến phòng ăn, bày ra từng món một, Mẫn Dục mỉm cười đưa tay ra hiệu Kỳ Vũ Thu mau ăn đi.

Kỳ Vũ Thu đang ngồi trong phòng ăn nhìn thức ăn trên bàn mà chìm vào im lặng.

“Người ta nói người mang thai thích đồ chua nên tôi đặc biệt chọn mấy món này, cậu nếm thử xem có hợp khẩu vị không?” Mẫn Dục đích thân đẩy một đĩa ô mai đến trước mặt cậu, cười mỉm nói.

Kỳ Vũ Thu nhìn canh củ cải nấu chua, thịt kho nước tương giấm, sườn xào chua ngọt trên bàn, chảy cả nước miếng.

Cậu bốc một quả ô mai bỏ vào miệng, vị chua dội lên đỉnh đầu, vô cùng kích thích thần kinh!

“Ngon không?” Mẫn Dục mong chờ hỏi.

Kỳ Vũ Thu gồng mình nói: “Ngon.”

“Ngon thì sau này ngày nào cũng bảo họ đưa một hộp tới, cậu từ từ ăn.”

“Không không, không cần đâu.” Kỳ Vũ Thu vội vàng từ chối: “Thật ra tôi không thích ăn đồ chua.”

Mẫn Dục chẳng thể che giấu nổi niềm vui nơi đáy mắt, nhưng lại trưng ra biểu cảm  hết sức kinh ngạc nói: “Ông bà ta nói mang thai con trai thèm chua con gái thèm cay, xem ra trong bụng cậu là một cô công chúa nhỏ rồi.”

Kỳ Vũ Thu: “...”

Nếu chuyện đứa bé chẳng lấp liếm được nữa, thật chẳng thể sống nổi thì đành phải ly hôn thôi!

Kỳ Vũ Thu căm hận uống canh củ cải, mới dằn lại được vị chua trong miệng.

Với sự “chăm sóc” của Mẫn Dục, Kỳ Vũ Thu ăn hết đồ ăn, còn mùi vị ấy hả, trừ ô mai hơi chua ra thì mấy món còn lại vẫn rất ngon~

“Hôm nay phải ra ngoài làm việc sao?” Mẫn Dục hỏi cậu.

Kỳ Vũ Thu gật đầu, hôm nay sẽ có người tới tìm cậu, chắc chắn phải ra ngoài rồi.

Mẫn Dục gật đầu, không nói chuyện nữa.

Lúc này vừa hay Lưu Hạo tiến vào, Kỳ Vũ Thu bèn chào anh ấy một tiếng rồi ra ngoài.

Khi cậu rời đi, Thành Bảo Tuyền cậu của Mẫn Dục hết sức tức giận gọi điện thoại qua kể mấy chuyện sai trái Kỳ Vũ Thu làm ra, một minh tinh nhỏ lại cáo mượn oai hùm cưỡi lên đầu lên cổ em họ anh.

Mẫn Dục cười, tên nhóc này, làm anh bất ngờ thật đấy.

Người trong điện thoại vẫn đang mắng mỏ, Mẫn Dục thản nhiên ngắt lời ông ta: “Em ấy đã đăng ký kết hôn với cháu rồi, có cần cháu xin lỗi trước mặt em họ Thành Khải thay em ấy không?”

Cậu của anh nghẹn họng, lập tức không dám lên tiếng nữa.

“Vũ Thu vẫn là một đứa nhỏ, Thành Khải lớn hơn em ấy, sao không biết nhường nhịn em ấy chút đi?”

Thành Bảo Tuyền không ngờ Mẫn Dục lại che chở cho minh tinh nhỏ kia, không phải nói kể từ khi kết hôn tới giờ anh chưa từng gặp mặt cậu minh tinh nhỏ kia sao?

Ông ta bình tĩnh lại, nhà họ Thành không dám đắc tội Mẫn Dục, thế là vội nói: “Đều là trẻ con gây gổ, cậu chỉ nói với cháu tí thôi.”

“Cháu biết rồi, cảm ơn sự quan tâm của cậu, không còn gì nữa thì cháu đi làm việc trước.”

“Tút —”

Điện thoại bị ngắt kết nối, Thành Bảo Tuyền giận dữ ném điện thoại lên sô pha, nói: “Thằng ranh Mẫn Dục này, dám nói chuyện kiểu đó với ba!”

Thành Khải ngồi trên sô pha cay nghiệt nói: “Anh ta muốn bảo vệ thằng tiện nhân đó, con càng phải giết cậu ta cho bằng được.”

Thành Bảo Tuyền cũng cảm thấy phải dạy cho Kỳ Vũ Thu một bài học, than thở: “Con đừng hành động theo cảm tính, đi tìm cô của con, nhờ nó ra mặt thì Mẫn Dục không thể nói gì nữa.”

Thành Khải cười nói: “Ba, ba yên tâm, Mẫn Dục tuyệt đối không phát hiện ra được đâu.”

Thành Bảo Tuyền vỗ vai con trai, đột nhiên trông thấy sắc mặt anh ta tái mét, khóe mắt đỏ ngầu, cả người nồng nặc âm khí.

“Con sao vậy, sao mặt tái vậy?”

Thành Khải sờ mặt mình, nhíu mày nói: “Chắc tại bật điều hòa lớn quá, ba, tắt điều hòa đi, con thấy hơi lạnh.”

Thành Bảo Tuyền nhìn trời nắng chang chang bên ngoài, vừa định bảo anh ta đến bệnh viện khám thử thì Thành Khải lại ngã cắm đầu xuống đất, im bặt. 

Ông ta hết sức hoảng sợ, hét lên: “Mau, đưa đi bệnh viện, đưa đi bệnh viện mau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play