Khi ánh dương xuyên thấu qua bức màn chiếu vào, Trác Vong Ngôn cúi đầu nhìn Tô Diệu đang ghé vào trên người hắn ngủ say sưa.
Nước miếng thấm ướt lồng ngực của hắn, nhưng đối với Trác Vong Ngôn mà nói, cái này gọi là tướng ngủ đáng yêu, hơn nữa hoàn toàn là sự thật.
Long Phượng chơi cả đêm giống như thận hư, lung lay thoáng động tiến vào tố khổ.
Trác Vong Ngôn sợ chúng nó đánh thức Tô Diệu, một ánh mắt đem bọn nó đuổi đi.
Phượng Hoàng không nhịn được, sau khi rời khỏi, mông ngồi bịch dưới đất, dựa vào cửa khóc, nước mắt đều thay đổi thành sát khí, rơi trên mặt đất lại bốc hơi lên không thấy.
Giao Long an ủi: “Có gì mà tủi thân, mi nên nhường hắn, mi cũng biết, hắn đời trước không phúc khí này, thiếu thốn thật sự, nên đời này mới dính mẹ như vậy...”
Phượng Hoàng vẫn chít chít khóc không ngừng, nhào vào trong vòng xoáy Giao Long tạo ra, dúi đầu khóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play