Hứa thị không thấy Triều Triều trên giường nên ngạc nhiên hỏi: "Triều Triều đâu?"
"Thưa phu nhân, sáng nay tiểu thư nói buổi chiều muốn đi xem thần tích ạ."
Đúng rồi, hình như sau lưng có ai muốn tạo thanh thế nên đã đem hành vi của Lục Cảnh Dao thành nàng ta tạo ra thần tích.
Việc này còn khiến trong cung náo loạn, nhiều đại thần cũng muốn đến xem.
"Tiểu thư còn nhỏ, mới nãy còn đòi đi xem thần tích mà giờ lại bưng cả mâm cơm thừa ra ngoài chơi. Nô tỳ sẽ bảo Ánh Tuyết trông nom tiểu thư, chúng ta đi thôi phu nhân."
"Quảng trường đông người, Triều Triều đi một mình sẽ nguy hiểm."
Đăng Chi chu đáo lấy áo khoác và dù cho Hứa thị
Hứa thị cười nói: "Hôm nay trời đẹp thế này, mang theo dù làm gì vậy?" Bây giờ thời tiết đang lạnh giá, khó có được một hôm có mặt trời ấm áp như thế này.
"Tiểu thư nghiêng ngã, lảo đảo ôm dù lại đây nếu phu nhân không mang theo dù thì tiểu thư sẽ khóc đấy ạ."
Hứa thị lắc đầu
Triều Triều không khóc đâu, chỉ là mè nheo là giỏi thôi.
Miệng đầy nước, thỉnh thoảng lại phun nước ra.
Bé con ôm lấy ống trúc nhỏ uống nước, vừa uống vừa mếu máo, miệng thì ô ô a a không ngừng.
Tuy không nghe rõ bé nói gì nhưng nhìn biểu cảm thì có vẻ đang mắng ai đó.
Dù không hiểu nhưng vẫn thấy bé rất đáng yêu.
Hứa thị không muốn Triều Triều nổi giận nên bà liền cầm theo dù giấy ra ngoài.
Vừa ra cửa, Hứa thị đã nhìn thấy Triều Triều đang ngồi xếp bằng bên hồ, vung tay vung chân làm vung vãi cơm ra khắp nơi, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Thứ…… Thứ……”
“Hạ…… Trời mưa……" Bé con mũm mỉm, giọng nói non nớt, tập tễnh bước từng bước.
Một đàn bồ câu bay lượn xung quanh, Lục Triều Triều giơ tay lên, chim nhỏ liền tranh nhau đậu trên người nàng.
Hứa thị ngẩn người nhìn.
Chẳng mấy chốc, bé con Triều Triều đã nhanh chóng đuổi bồ câu đi.
"Tấu... Tấu..." Bé con vẻ mặt ghét bỏ, thậm chí còn đòi Ánh Tuyết lấy dù che cho nàng, không cho bồ câu đến gần.
Chim nhỏ bay đi bay lại, ăn rồi bay, bay rồi lại đến.
Lúc này, trên bầu trời đầy chim, mọi người cũng không phát hiện nơi này có gì khác thường.
Chỉ là...
Lục Triều Triều liên tục lấy thêm thức ăn, cho chim ăn.
"Triều Triều cô nương đúng là có lòng nhân ái." Đăng Chi không quên khen ngợi.
Hứa thị quay đầu nhìn nàng, liếc mắt một cái.
Dưới ánh mặt trời, Lục Triều Triều diện một chiếc áo khoác màu xanh lục, trên đầu tết tóc mai, búi tóc cao, treo một chuỗi lục lạc nhỏ màu đỏ, nụ cười rạng rỡ… - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tỏa sáng.
[Trời mưa đi, trời mưa đi, trời mưa đi...]
[Làm mẫu thân vui vẻ, vui vẻ]
Hứa thị ngồi trên xe ngựa, liên tục nhìn bầu trời, chẳng lẽ hôm nay thật sự muốn mưa?
Xe ngựa còn chưa đến gần quảng trường, xung quanh đã bắt đầu đông nghẹt.
Bên cạnh còn có rất nhiều người dân, chen chúc đến mức xe ngựa khó đi. Người dân Bắc Chiêu vốn có lòng ưa thích với những thần tích nên giờ phút này không ít người đã đến xem náo nhiệt.
"Phu nhân, gần đây có hai cửa hàng của chúng ta. Chúng ta đi lên lầu của cửa hàng để xem là được." Đăng Chi dẫn Hứa thị len lỏi qua đám đông, đi qua vài con đường quanh co mới đến được cửa hàng.
Đây là một tiệm gạo.
"Phu nhân, mời lên lầu." Nơi này có vị trí đẹp nhất để xem.
Gã sai vặt sớm đã chuẩn bị trà bánh, Hứa thị ngồi trước cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy đại đài cách đó trăm mét.
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán: "Trên trời nhiều chim quá, trước đây chưa bao giờ thấy nhiều chim như vậy. Các loại chim đều có..."
Trước đây mọi người còn đòi đánh Bùi Giảo Giảo, giờ phút này ả ta đang ôm nữ nhi, vẻ mặt đầy tự hào.
"Vẫn là phu nhân sinh con giỏi, nhi tử thông minh hơn người, nữ nhi lại có năng lực như vậy. Theo ta, đây là linh vật của Bắc Chiêu chúng ta, có thể mang lại may mắn cho Bắc Chiêu." Một người bên cạnh khen ngợi ả.
Bùi Giảo Giảo không còn là người phụ nữ bị tát tai thảm hại ngày đó, ánh mắt ả ta lộ ra nụ cười nhợt nhạt: "Nếu có thể mang lại may mắn cho Bắc Chiêu, đó là vinh dự của Cảnh Dao."
Lục Cảnh Dao áp tai vào má ả, giọng nói tuy còn non nớt nhưng lại lộ ra vẻ hận thù.
"Dao Nhi, giúp người!" Đứa trẻ chín tháng tuổi, dây thanh quản chưa phát triển hoàn toàn nên còn nói lắp.
Bùi Giảo Giảo dã tâm bừng bừng, nhìn thấy Lục Cảnh Dao, lòng ả lập tức bình an.
Có nhi tử thông minh, trời cao còn ban cho nữ nhi, ả còn sợ gì nữa?
Lục Cảnh Dao ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hừ, trời cao đã đưa nàng đến đây, nàng chính là nữ chính được định mệnh sắp đặt.
Lúc này, nàng ta ngồi xếp bằng ở trung tâm.
Hít một hơi thật sâu.
Càng ngày càng có nhiều người đến xem.
Nàng biết nơi đây có dân thường, có triều thần, cũng có người hoàng thất.
Nương của nàng cùng phụ thân vốn là chân ái, không phải kẻ thứ ba, Hứa thị kia là kẻ độc ác, chiếm hầm cầu không chịu đi vệ sinh.
Càng ngày càng có nhiều bồ câu bay lượn trên đầu, các loại kỳ trân dị thú bay lượn trên bầu trời.
Trong đám đông vang lên tiếng reo hò.
Vô số người theo dòng người đổ ra đường phố, ngẩng đầu nhìn chăm chú nhìn thấy hết thảy những cảnh tượng này.
Hứa thị trong lòng chìm vào u ám, dựa vào cái gì? Bùi Giảo Giảo nếu cùng Lục Viễn Trạch thật lòng yêu nhau, nâng ả ta vào cửa là được!
Dựa vào cái gì mà dám lừa dối bà, bên ngoài nuôi ngoại thất còn sinh hài tử.
Thậm chí…
Còn muốn giết hài tử của bà để hài tử của Bùi Giảo Giảo được hưởng lợi?
Nhìn thấy chim bay đầy trời, Hứa thị lại càng tức giận. Chẳng lẽ trời cao cũng muốn giúp Bùi Giảo Giảo sao? Hứa thị không khỏi sinh ra cảm giác thất bại đắng chát.
“Đi xuống xem đi.” Hứa thị muốn ra cửa để nhìn xem thử.
Đăng Chi vội vàng ngăn lại, vẻ mặt do dự: “Tiểu thư vẫn luôn dặn dò phu nhân mãi, người nhắc phu nhân không được ra phố. Chắc là tiểu thư sợ người nhiều nên sẽ va chạm vào phu nhân. Phu nhân….” Đăng Chi lo lắng nhìn bà.
Càng ngày càng nhiều người đổ xô ra đường, từ mọi hướng tụ tập về một đây để xem thần tích.
Một nhóm thanh niên mặc quần áo màu lam vây quanh Lục Cảnh Hoài, thủ lĩnh của họ: "Cảnh Hoài huynh, muội muội của huynh e là lọt được vào mắt xanh của vị kia. Cảnh Hoài huynh, hãy thuận theo ý trời mà tiến lên."
Thiếu niên hướng về phía hoàng thành chu chu môi.
Lục Cảnh Hoài vẻ mặt nghiêm túc, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cảnh Hoài chỉ nguyện làm chỗ dựa cho muội muội, chứ không phải lợi dụng muội muội để thăng tiến." ( truyện trên app tyt )
Mọi người vội vàng nịnh hót: "Cảnh Hoài huynh có đại tài, há chẳng lẽ lại để bụng cho hư danh hão này."
"Sang năm thi hương, Cảnh Hoài huynh nhất định sẽ đỗ Giải Nguyên."
Lục Cảnh Hoài khiêm tốn lắc đầu, nhưng mọi người không hề quan tâm.
Trên bầu trời, một đám mây đen lớn đang ập đến, dường như sắp mưa to gió lớn.
Lúc này, Lục Triều Triều ngậm một cọng cỏ đuôi chó, ngồi trong đình hóng gió, lặng lẽ che mũi.
Tại trung tâm kinh thành.
Vô số người dân chen chúc nhau, thậm chí có người bắt đầu hò reo, hô vang đây là thần tích.
Bùi Giảo Giảo mỉm cười, Cảnh Dao thật thông minh, còn nhỏ tuổi đã biết cách thao túng lòng người, việc này cũng là do Dao Dao bày kế.
Mọi người há miệng hô vang, thần tích thần tích...
Thần tích thần tích...
Toàn thành phố đều vang lên tiếng hô hào thần tích.
Họ mở rộng miệng nhìn lên trời, vẻ mặt rạng rỡ...
Lạch cạch...
Lạch cạch lạch cạch...
Càng ngày càng nhiều hạt mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Mọi người nhăn mặt, sờ sờ mặt mình, nghi ngờ nhìn lên trời: "Trời mưa sao?"
Tiếng nghi ngờ vang lên từng đợt, rồi dần dần nhỏ lại.
Sờ sờ những hạt mưa nhỏ trên mặt, chà xát: "Sao hạt mưa lại màu trắng?" Có người thốt lên.
"Kỳ quái, những hạt mưa này có mùi vị rất kỳ lạ." Có người thậm chí còn nhăn mặt, cảm thấy một mùi tanh hôi kỳ lạ lan tỏa trong miệng.
"Không đúng, không giống mưa."
Mọi người xôn xao ngẩng đầu nhìn lên trời.
Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, những hạt mưa nhỏ rơi xuống như thác.
Mọi người...
Trơ mắt nhìn những hạt mưa màu trắng kia rơi xuống từ trên cao...