“Cái thứ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu!” A Từ nghiến răng nghiến lợi ngửa đầu nhìn trời.
Giữa bầu trời đêm mênh mông vang lên một tiếng sấm nổ, gương mặt A Từ vẫn lạnh tanh.
Lục Triều Triều thì dìu Ngọc Chu đi được mấy bước, nước mắt vui mừng rơi lã chã, đến mức luống cuống chẳng biết phải nói gì cho phải.
Tạ Ngọc Chu giơ tay lau đi những giọt lệ trên mặt nàng.
“Đừng khóc, muội nhìn xem, chẳng phải ta đã khỏe lại rồi sao?” Khóe môi Tạ Ngọc Chu khẽ cong lên, năm xưa hắn là Thế tử phong nhã như gió mây, giờ đây rũ sạch bụi trần, chỉ còn lại nét thanh tú, trầm tĩnh.
Lục Triều Triều vừa gật đầu vừa khóc, khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc.
Ngọc Chu đã ngồi xe lăn quá lâu, đi đứng vẫn chưa vững, bèn ngồi lại vào xe lăn, nghiêm túc nói với Lục Triều Triều: “Thực ra, ta nói những lời đó không phải vì giận Cá Nhỏ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play