“Haiz…”
“Haizz…” Mới ba ngày mà Hứa Thời Vân với Dung Triệt đã than ngắn thở dài không biết bao nhiêu lần, cả nếp nhăn trên mặt cũng nhiều thêm mấy đường.
“Không biết Cá Nhỏ ở Chùa Hộ Quốc có ăn uống đủ không nữa. Mỗi ngày trong chùa toàn ăn chay, mà con bé đang tuổi lớn, làm sao mà quen được chứ?” Hứa Thời Vân cầm cái thìa nhỏ trong tay, lo lắng đến mức mặt mày nhăn nhúm.
Lục Triều Triều bật cười: “Người trong chùa cũng hiểu chuyện lắm. Biết Cá Nhỏ không thể thiếu đồ mặn, nên đã cho nha hoàn dưới chân núi mang thức ăn lên hàng ngày rồi. Nhà mình có biệt viện dưới chân núi, đưa chút canh gà lên không phải chuyện gì to tát cả cả.”
“Không có ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu bên cạnh, cũng chẳng có phụ mẫu ở bên, nhỡ con bé bị ai bắt nạt thì biết làm sao…” Dung Triệt cúi đầu, giọng có chút cứng nhắc, nhưng nhìn qua cũng biết là thương bé con đến tận tim gan.
Đám nha hoàn nô bộc đứng bên nghe mà bật cười không nhịn được – Cá Nhỏ mới rời nhà ba ngày, mà lão gia tử và lão thái thái trong phủ đã thương nhớ đến mức sắp sinh bệnh luôn rồi.
“Cá Nhỏ vẫn còn nhỏ, ta thấy cũng chẳng cần quá nghiêm khắc. Hay ba ngày cho con bé về nhà một lần nhé?” Hứa Thời Vân không nhịn được nữa, đề nghị luôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT