- Chỉ cần em thực hiện đúng chức trách của nhân viên, đương nhiên có thể vẫn luôn ở lại nơi này.
Cố Vãn Ngâm nói.
- Vâng ạ!
Hứa Thật nặng nề mà gật đầu.
- Em nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của chị!
- Được rồi, em đi nghỉ ngơi một chút trước đi, nếu đói bụng, có thể đi phòng ăn ăn cơm, hoặc là đến tủ kính lấy đồ ăn, nhưng là không thể lãng phí đồ ăn.
- Em biết rồi!
Từ ký túc xá của nhân viên rời đi, Cố Vãn Ngâm cũng thấy đói bụng. Vừa lúc, cửa hàng bún đã khai trương, hệ thống nói cho cô biết ở lầu hai bên cạnh phòng 210.
Cố Vãn Ngâm mang theo Coca và Hamburger đi lên lầu hai, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh phòng 210 xuất hiện một cánh cửa, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy bên trong có khoảng mười mấy bộ bàn ghế, có bàn đơn, bàn hai người bàn bốn người, ở giữa các bàn còn có lối đi rất rộng.
- Chị ơi, phòng 210, hiện tại có thể lại có người ở sao? Vì cái gì mỗi lần đăng kí vào ở khách trọ đều phải theo trình tự là ấn thẻ phòng?
Coca tò mò hỏi. Hệ thống cùng Cố Vãn Ngâm đối thoại, cũng chỉ có một mình cô có thể nghe được, Coca Hamburger cũng không biết hệ thống tồn tại.
- Bởi vì phòng là từng bước từng bước mở khóa nha, hiện tại phòng 210 còn chưa mở khóa, cho nên tuy rằng chúng ta có thể nhìn được cửa phòng, nhưng là không thể nào có khách trọ vào ở.
Cố Vãn Ngâm kiên nhẫn mà giải thích.
- Nga nga.
Tuy rằng Coca không biết muốn mở khoá phòng thì làm thế nào, nhưng lời nói của chị bé chuẩn không sai, cho nên bé cũng không có lại hỏi nhiều. Ba người bọn họ cùng nhau đi vào cửa hàng bún, tìm bàn bốn người ngồi xuống.
Bọn họ mới vừa ngồi xuống, giữa bàn xuất hiện một cái màn hình cảm ứng, mặt trên hiện thực đơn món ăn cùng giá cả. Không sai, giá cả trong tiệm bún là do hệ thống quyết định.
Cố Vãn Ngâm nhìn thực đơn, giá cả của một bát bún bình thường là ba điểm tích phân một, còn bún có thêm thịt như thịt dê, thịt gà... là năm điểm tích phân một bát, bút có đậu hũ, cá viên, tôm viên là bốn điểm tích phân một bát.
Cùng định giá đồ ăn bên phòng ăn của cô tương đối giống như, cũng không tính là quá đắt.
Phải biết rằng, lần trước nửa cân dăm bông của Đổng Duyệt có thể đổi sáu điểm tích phân! Có thể ăn một bát bún thịt còn thừa một điểm tích phân!
Cho nên Cố Vãn Ngâm thật sự cảm thấy, hệ thống đối với cô cùng khách trọ đều rất tốt. Mỗi cái bàn đều để dầu vừng, sa tế, dấm, khách trọ có thể tùy ý tăng thêm, không cần tốn điểm tích phân.
Đương nhiên, lúc sau gọi thêm bún, còn có thể thêm gia vị đó vào đồ ăn. Thêm thịt thì tốn hai điểm tích phân một phần, thêm các loại viên thì tốn một điểm tích phân một phần, thức ăn chay có thể lấy miễn phí, nhưng không thể lãng phí.
Bún còn có thể chọn cấp độ, có không cay, hơi cay, cay vừa, rất cay có cà chua cùng dưa chua ăn kèm.
Cố Vãn Ngâm chọn một phần bún rất cay có thêm thịt, Coca chọn một phần bún hơi cay có đậu hủ, cá viên, Hamburger chọn một phần bún cà chua có tôm viên.
Đương nhiên, ba bọn họ không cần tốn điểm tích phân.
Sau khi chọn món xong, trước mặt mỗi người lập tức mở ra một khoảng trống trên mặt bàn sau đó một bát bún nóng hổi được đưa lên, sau khi bún đưa lên mặt bàn cũng trở lại hình dáng ban đầu.
Bún mỗi người được mang lên đồng thời, vừa lúc là bọn họ đang đói, ngửi thôi cũng đã muốn ăn.
- Oa!
Tuy rằng đã được lĩnh ngộ sự thần kì của khách sạn, nhưng Hamburger vẫn là nhịn không được kinh hô. Còn Coca thì bình tĩnh hơn nhiều, cầm lấy đôi đũa, gắp từng đũa bún vừa thổi vừa ăn.
- Ăn ngon!
Cố Vãn Ngâm bỏ thêm rất nhiều dầu vừng cùng dấm, cũng gấp không chờ nổi mà bắt đầu ăn. Vị cay rát lan toản trong miệng, bún ăn vừa dai vừa mềm, ăn quá ngon!
Trước khi xuyên qua cô đã rất thích ăn bún, lúc này đem một bát đều ăn sạch, đến cả nước dùng cũng đều uống cạn.
Sau khi ăn xong, cô ở trong lòng cùng hệ thống thương lượng:
- Hệ thống, cửa hàng bún này có phải nên thêm một bảng hiệu? Trên đó viết ‘cửa hàng bún Bình An’ là được, bằng không khách trọ không biết nơi này bán gì.
- Tốt, ký chủ.
Hệ thống rất nhanh trở về. Coca cùng Hamburger trải qua hơn một năm mạt thế, đối với đồ ăn rất nhiệt tình. Cho nên một bât bún kia hai đứa trẻ cũng đều ăn sạch.
Ăn xong trực tiếp cầm bát đũa đặt ở trên bàn, hệ thống sẽ tự động thu rồi rửa sạch. Chờ bọn họ đi ra khỏi cửa hàng bún, Cố Vãn Ngâm quay đầu nhìn lại, quả nhiên, ngoài cửa đã treo biển cửa hàng bún, mặt trên viết năm cái chữ to: “cửa hàng bún Bình An".
Cũng không biết về sau sẽ có cửa hàng nào nưa ?
Cố Vãn Ngâm cảm thấy bản thân có chút chờ mong.
Bọn họ đi xuống lầu chuẩn bị trở về phòng chính, trên đường về, cô hỏi Coca cùng Hamburger:
- Hôm nay có khách trọ tới sao?
Sau khi Lâm Như bị khách sạn loại bỏ, cũng bị kéo vào sổ đen của khách sạn, không có khả năng trở về lại, cho nên phòng 204 không có ai, có thể cho khách trọ mới vào ở.
- Có nha.
Coca tức khắc tinh thần tỉnh táo.
- Nhưng bọn họ không thể ở lại!
- Vì cái gì?
Cố Vãn Ngâm khó hiểu hỏi.
Chẳng lẽ không có tinh hạch? Chính là, đồ vật gì cũng đều có thể đổi điểm tích phân mà, đi ra ngoài nhặt mấy cục đá, đoán chừng cũng có thể đổi điểm tích phân ở lại một đêm.
- Bởi vì bọn họ xấu xa.
Hamburger nãi thanh nãi khí mà nói.
- Họ muốn cướp bánh mì cùng sữa bò, em không cho, bọn họ còn mắng em.
- Chính là!
Coca nói.
- Còn mắng em cùng Hamburger là nhãi ranh đó, hừ!
Coca cùng hamburger thuật lại một màn này sinh động như thật, Cố Vãn Ngâm đã hiểu xảy ra chuyện gì. Thì ra, hôm qua sau khi cô rời đi, có một nam một nữ tới, phỏng chừng là người yêu của nhau.
Bọn họ vừa tiến vào cửa khách sạn đã bị khung cảnh bên trong làm cho kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nhìn thấy bên trong tủ kính ngoài đại sảnh đều là đồ ăn, muốn tiến lên lấy.
Coca cùng Hamburger vội vàng gọi bọn họ lại, nói là muốn cho bọn họ xem quy định khách sạn, phải đăng kí thì mới vào ở mới được.
Ai biết kia hai người liếc mắt nhìn quy định khách sạn một cái, sau đó là bỏ qua không để ý tới quy định, còn mắng bọn trẻ là nhãi ranh, sau đó chạy tới trước tủ kính, duỗi tay muốn lấy bánh mì cùng sữa bò.
Ngay sau đó, hệ thống không chút lưu tình nào mà để bọn họ biến ra ngoài.
Đến nỗi bọn họ có thể bị ném vào đàn tang thi, hoặc là bị ném tới nơi hẻo lánh không có người…… Vậy thì không biết.
Cố Vãn Ngâm lắc đầu thở dài.
Vì cái gì không thể nghe Coca cùng Hamburger nói hết?
Quy định khách sạn viết rất rành mạch, vì cái gì không thể xem cho kĩ?
Tuy rằng mạt thế vật tư khan hiếm, nhưng nếu như vậy vì đồ ăn mà bất chấp, tâm tư càng phải cẩn thận hơn!
Bọn họ đi xuống lầu, nhìn thấy Hứa Thật đã ở nghiêm chỉnh ở trước bục, ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm cửa, giống như sợ sẽ bỏ lỡ vị khách trọ nào đó.
Cố Vãn Ngâm bị dáng vẻ này của cậu bé làm cho tức cười, vội vàng nói:
- Câj cũng không cần cẩn thận như vậy, hơn nữa hiện tại đã là buổi tối, cậu có thể trở về nghỉ ngơi, ăn một chút gì đó.
- Không sao ạ, chị, không, bà chủ.
Hứa Thật nói.
- Chờ 12 giờ em sẽ tan làm. Nhưng mà, nếu nửa đêm có khách trọ tới, phải làm sao bây giờ?
- Vậy cậu yên tâm, chị sẽ xử lý.
Cố Vãn Ngâm nói. Tuy rằng hiện tại chưa có phát sinh tình huống khách trọ thuê lúc nửa đêm, nhưng nếu có người, cô còn đang ngủ, hệ thống cũng sẽ đem cô đánh thức.
Nhưng mà hiện tại xem ra, cô nên quy định thời gian làm việc cho Hứa Thật, bằng không chó con này sẽ làm việc không nghỉ mất.
Cô cũng không phải bà chủ lòng dạ hiểm độc, sẽ không áp bức nhân viên của mình!