- Không được nhúc nhích! - Thi Bình Chi trở tay giữ chặt Xa Tử Cường trên mặt đất, nhanh chóng khóa chiếc còng bạc vào tay gã ta. Đồng nghiệp phía sau vẫn đang ngồi xổm, hai tay cầm súng chĩa thẳng vào Xa Tử Cường.
Thi Bình Chi xách cổ áo Xa Tử Cường lên chỉ với một tay, đá vào mông gã ta rồi kéo mạnh:
- Đứng dậy!
- Sếp à!
Xa Tử Cường bị kéo mạnh, nhìn thấy súng trong tay thì lập tức giơ hai tay lên, đầu ngửa ra sau buộc phải đứng dậy, lúc té trên nền xi măng đầu gối bị xước mất một mảng da to làm gã ta đau đến nỗi nhe răng trợn mắt:
- Sếp à, nhẹ tay chút đi!
- Nhẹ chút? - Thi Bình Chi vả vào đầu Xa Tử Cường, nói: - Tôi thấy anh chạy còn nhanh hơn cả ngựa, sao lúc chạy không nghĩ tới chuyện chậm chút?
Xa Tử Cường thất thểu nói:
- Sếp à, có ai muốn bị tóm đâu chứ.
Thi Bình Chi lại làm ra tư thế chuẩn bị đá:
- Còn chạy nữa không?
Xa Tử Cường né rồi xua tay nói:
- Không dám, không dám.
Thi Bình Chi quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Sở Nguyệt Ninh.
Cô gái khẽ nghiêng đầu, sau đó bình thản nhìn sang chỗ khác, cứ như chỉ đơn giản là xem một màn kịch, hoàn toàn không biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Thi Bình Chi đã ngồi ở hiện trường được một hồi rồi, hiển nhiên biết được vụ việc bói toán ở quán chè.
Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Đồng nghiệp nhả cò, nhét súng lại vào thắt lưng rồi lấy làm lạ hỏi:
- Sếp Thi, sao cổ biết Xa Tử Cường bán ma túy chứ? Lẽ nào cổ tính ra thật?
- Tôi cũng đang muốn biết đây. - Thi Bình Chi đẩy Xa Tử Cường đang bị còng tay cho đồng nghiệp, lại đưa mắt nhìn về phía tiệm chè, người xúm lại xem đã tản ra rồi, cô gái lại bắt đầu bán chè. Như thể người vừa tính toán như thần không phải mình vậy.
Đồng nghiệp nghĩ muốn nổ não, nói:
- Cổ còn nói Xa Tử Cường chỉ còn thời gian là 1 phút kìa.
- Có khi nào là do phòng quan hệ công chúng bất cẩn để lộ tin tức không?
Phòng quan hệ công chúng của Sở cảnh sát Cửu Long chịu trách nhiệm đối mặt với truyền thông và đưa ra những tin tức tích cực về Sở cảnh sát cho thế giới bên ngoài biết. Bình thường lúc nhận phỏng vấn trước ống kính cũng sẽ tiết lộ một số vấn đề mà công chúng quan tâm hòng xoa dịu lòng dân.
- Không có khả năng! - Thi Bình Chi cảm thấy rất đau đầu, lần này là hành động nhất thời, thời gian chuẩn bị cực kỳ gấp rút, không thể nào lộ tin tức ra ngoài được.
- Đúng là ban ngày ban mặt mà còn gặp ma!
Thi Bình Chi hạ quyết tâm không suy nghĩ nữa, áp giải người về Sở cảnh sát trước.
Xa Tử Cường thật sự bị giải đi, những người chắc chắn Sở Nguyệt Ninh mới là người sẽ bị đuổi đi hoàn toàn không thể ngờ đến kết cục này. Chỉ dựa trên giải đoán vận mệnh mà có thể bói ra biết bao nhiêu chuyện, nếu không tận mắt nhìn thấy thì chẳng ai tin!
*
Cửa hàng bán loa phát nhạc đều như cơm bữa, nhạc Hồng Kông thấm tai bồng bềnh trên khắp Phố Miếu. Từng sạp hàng lại mở cửa để buôn bán.
Điềm Đồng Huy trông chẳng khác nào cái xác không hồn, tóc tai bù xù, cúc áo sơ mi cũng gài xộc xệch lộ cả xương sườn, đi đứng loạng choạng. Trương Kiến Đức kéo cửa cuốn lên, vừa quay đầu lại thì thấy Điềm Đồng Huy thất tha thất thểu, ông ấy hoảng hồn, suýt chút nữa làm rơi cả điếu thuốc trên tay. Ông ấy vội vàng hút một hơi, hỏi:
- Điềm Đồng Huy, sao trông cậu cứ như vừa bị người ta đánh thế?
Trong mắt Điềm Đồng Huy là hụt hẫng và mông lung, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói:
- Mất rồi, mất sạch rồi.
Trương Kiến Đức vừa nghĩ là biết ngay chuyện gì xảy ra, ông ấy rút điếu thuốc trong miệng ra. Nói:
- Mẹ kiếp, hôm qua cậu mà đến sớm hơn nửa tiếng thôi là tôi có thể xem trực tiếp cảnh ba nữ một nam đại chiến trong khách sạn Bán Đảo rồi. Cậu cứ nằng nặc đòi đi mua Mark Six.
Trường Kiến Đức nói xong lại thổn thức:
- Đúng là mới thấy lần đầu, có đại sư chỉ cho mà còn một mực đâm đầu vào chỗ chết.
- Đại sư? - Điềm Đồng Huy dường như nghe thấy âm thanh cứu rỗi, bất thình lình ngẩng đầu lên: - Ừ nhỉ, chắc chắn đại sư Sở sẽ có cách giúp tôi.
*
Quán chè
Sở Nguyệt Ninh vừa mới đóng gói xong một chén chè xoài bột báng cho khách, cô mỉm cười nói:
- Phải tranh thủ ăn lúc còn lạnh nhé, để hết lạnh là mất ngon đấy.
- Đại sư Sở, cứu mạng!
Sở Nguyệt Ninh nhận tiền của khách, cẩn thận nhét vào túi ngoài tạp dề rồi mới nhìn Điềm Đồng Huy đang gào khóc. Hỏi:
- Thua sạch rồi à?
- Ừ. Biết vậy đã nghe lời cô, quyết tâm không mua ở cửa hàng hôm qua rồi.
Điềm Đồng Huy khóc lóc như đưa đám, nhỏ giọng năn nỉ:
- Đại sư Sở, cô xem giúp tôi hôm nào thích hợp để phát tài? Cô nói cho tôi biết trước đi, hôm đó tôi sẽ lấy lại hết vốn luôn.
- Anh đừng mơ nữa. - Sở Nguyệt Ninh thậm chí hoàn toàn không có suy nghĩ lãng phí năng lượng tính toán, nói: - Kiếp này anh không có số hưởng tiền bất chính đâu.