Bầu không khí vốn dĩ còn hơi ồn ào, bỗng chốc lắng xuống. Im ắng đến độ có thể nghe được tiếng người hít thở. Xa Tử Cường không ngừng nuốt nước miếng, không có khả năng có người biết được chuyện này.
Xa Tử Cường thề thốt phủ nhận, giọng điệu hống hách đã vơi đi không ít. Gã ta nói:
- Tao chẳng biết mày tính cái gì nữa. Mẹ tao qua đời do bị bệnh nặng, nếu mày không tin thì cứ đến tìm ông chủ hiệu thuốc Trung Tây ở đường Bát Lan hỏi xem ổng có từng bán nhân sâm cứu mạng cho tao hay không?
Sở Nguyệt Ninh không vạch trần gã ta, cô tiếp tục nói.
- Sau khi mẹ của anh qua đời, anh bỏ cờ bạc, hoàn toàn tỉnh ngộ, không còn nổi loạn nữa mà chịu nghe theo sự sắp xếp của gia đình. Trước khi rời đi, anh còn bắt cóc người tình của đại ca anh. Bây giờ cổ thành vợ của anh rồi.
- Từ đó trở đi, anh đi theo sư phụ của mình bán mì xe đẩy ở Phố Miếu. Mặc dù không giàu lên được, nhưng cũng có một cuộc sống ổn định đủ nuôi vợ.
Xa Tử Cường thấy Sở Nguyệt Ninh không nói ra được điều gì, bèn xoay người lôi kéo mọi người:
- Điên, ngoại trừ chuyện mẹ tôi, tất cả mọi người đều biết mấy chuyện còn lại, anh chị em bạn dì thấy phải không?
Trong đám đông thật sự có người láng giềng của Xa Tử Cường, liên tục tán thành. Gã ta đứng dậy khom người, bẻ khớp ngón tay rồi giáng nắm đấm xuống bàn thật vang:
- Dẹp tiệm đi bà tám!
- Cần gì gấp gáp? - Sở Nguyệt Ninh đan mười ngón tay vào nhau, bình tĩnh nhìn gã: - Vợ anh mãi mà vẫn chưa có thai đúng không?
Xa Tử Cường tính phủ nhận ngay, nhưng những người biết chuyện lại nhanh mồm xác nhận.
- Đúng rồi, hai đứa nó lấy nhau ba năm mà chưa có đứa con nào.
- Có khi nào là vợ A Cường không sinh được không?
- Hay là thằng Cường không sinh được?
Xa Tử Cường quay đầu, hung dữ lườm lườm người vừa hỏi chuyện một cái. Nói:
- Lưỡi dài quá có cần tao cắt dùm mày không?
Người nọ lập tức tắt đài.
Sở Nguyệt Ninh phanh phui:
- Cung con cái của anh có màu đỏ nhạt, đường nét mảnh dẻ. Lẽ ra anh phải có con từ lâu rồi. Chưa kể, cung phu thê thoáng có xu hướng ly hôn nhưng lại hòa thuận như lúc ban đầu. Anh là người có ba đời vợ, sao chưa ly hôn lần nào? Vấn đề không nằm ở trên người anh.
Cô vừa dứt lời, Xa Tử Cường đã bắt được nhược điểm. Gã ta ngập ngừng không biết có nên nói ra chân tướng hay không.
Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Thực ra gã ta và vợ lấy nhau được ba năm nay, vợ gã mãi mà chưa có thai, cả hai từng đến bệnh viện kiểm tra, hóa ra là do gã mắc chứng suy nhược tinh trùng nên tỷ lệ thụ thai thành công rất thấp. Nghĩ đến Diệp Thiên Lương, gã ta cắn răng tiết lộ luôn:
- Mày bói sai rồi, thật ra tao từng đến bệnh viện khám. Không phải vấn đề của vợ tao, mà là tao bị bệnh mới không thể sinh con được.
- Ai nói anh bị bệnh?
- Kết quả giấy trắng mực đen do chính bệnh viện giám định chẳng lẽ còn sai được sao? - Mặc dù Xa Tử Cường không muốn thừa nhận bản thân không cứng lên được ở trước mặt mọi người, nhưng đã có thể đổi được nhỏ bán chè ra khỏi Phố Miếu nên gã ta chấp nhận.
- Anh bị lừa rồi! - Sở Nguyệt Ninh nói thẳng: - Thật ra anh hoàn toàn không có bệnh tật gì cả, kết quả kiểm tra thật sự đã bị vợ anh giấu đi. Cất nó ở ngay dưới tấm ván giường ngủ của anh đấy.
Xa Tử Cường cười khẩy, nói:
- Nói cho mày biết, sáng nay tao bưng cái nệm ra ban công phơi nắng, chắc chắn dưới ván giường chẳng có gì cả. Nhận thua đi nhỏ bán chè!
Lâm Gia Hoa quầy bên đóng gói bánh tart cho khách mua xong, quay đầu lại nói:
- Nói không có thì cũng phải đến tận nơi để xem chứ.
- Đi thì đi! - Xa Tử Cường cầm bật lửa trên bàn lên, nhanh nhẹn đứng dậy.
Lâm Gia Hoa không chịu, nói:
- Anh khỏi đi đâu. Nếu thật sự kiếm ra được thì anh còn không giấu đi chắc? Tôi biết nhà anh ở đâu, kêu phụ quán đẩy xe của anh đi cùng tôi là được.
Xa Tử Cường nghĩ đến chiếc giường trống rỗng ở nhà, cười lạnh:
- Tao cũng muốn xem thử vô duyên vô cớ có thể tìm thấy thứ gì.
Sở Nguyệt Minh bói tiếp:
- Sau khi anh biết được mình không thể sinh con, anh áy náy, bất an, cho nên ra sức nhường nhịn tính nết đỏng đảnh của vợ anh.
Xa Tử Cường thoải mái thừa nhận:
- Suy cho cùng vấn đề nằm ở chỗ tao, cổ không bỏ tao thì đương nhiên tao phải cưng chiều cổ nhiều một chút.
Sở Nguyệt Ninh nhìn gã, hỏi:
- Nếu không có lý do này thì anh có nuông chiều cổ không?
Xa Tử Cường nhớ lại mình từng đánh bạn gái cũ hồi trẻ lúc còn tham gia băng đảng xã hội đen, gã chột dạ không dám nhìn thẳng.
- Tiếc là vợ anh vốn đã quen sống trong nhung lụa, dần dà cổ hay trách móc, thậm chí từng bảo sẽ bỏ anh, anh không đẻ được nên lo lắng sau này không cưới được vợ nữa.
- Vì vậy, để có tiền… - Sở Nguyệt Ninh nghỉ hơi mới nói: - Anh kiếm tiền phi pháp, anh bán ma túy.
Xa Tử Cường lập tức rít lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn trực diện vào đôi mắt như thể có thể nhìn thấu tất cả của Sở Nguyệt Ninh. Trái tim bồn chồn đập liên hồi, cả người túa mồ hôi lạnh chẳng khác nào đang ở trong lồng hấp.
Buôn ma túy mà bị tóm thì hậu quả rất nghiêm trọng. Gã làm kín lắm, Sở Nguyệt Ninh cách một con đường không lý nào lại biết.
Xa Tử Cường lập tức phủ nhận không chút do dự, gã khum nắm tay đấm mạnh lên mặt bàn. Bật lửa tưng lên, cảm xúc của gã ta đang rất kích động.
- Mày đừng có ăn đằng sóng nói đằng gió, bán ma túy là phải ngồi tù đó. Mày đừng hóng đổ oan cho tao!
Sở Nguyệt Ninh lắc đầu, cô đứng dậy mở nắp thùng lạnh ra rồi múc một chén tuyết yến nhựa đào nước cốt dừa mát lạnh.
Xa Tử Cường thấy Sở Nguyệt Ninh không nói lời nào, chắc mẩm đối phương không có chứng cứ. Gã nói:
- Chờ lát nữa A Khoan về mà không tìm được bất cứ cái gì gọi là kết quả kiểm tra thì mày phải lập tức thu dọn đồ đạc và cút khỏi nơi này.
Sở Nguyệt Ninh ăn một miếng nước cốt dừa lạnh, cơn mát xua đi cơn giận đang từ từ dâng trào trong cô. Cô nói:
- Anh chỉ còn 3 phút nữa thôi, nên tự lo cho bản thân trước đi.
Xa Tử Cường nghe không hiểu:
- Ba phút là sao?
Sở Nguyệt Ninh không đáp.
Đám người xúm lại xem cúi đầu xì sầm to nhỏ, tất cả đều đang thảo luận Xa Tử Cường còn lại 3 phút là sao. Cũng có không ít người suy đoán Xa Tử Cường có thật sự bán ma túy không. Thế nhưng Xa Tử Cường bán mì xe đẩy ở đây cả ngày, lấy đâu ra thời gian để bán ma túy chứ?
Lẽ nào cô chè thật sự cố ý vu oan Xa Tử Cường.
Cuối cùng…
Không biết là ai la lên:
- A Hoa!