(Hình ảnh: miếu Huỳnh Đại Tiên, một biểu tượng tín ngưỡng của người Hồng Kông.)
- Đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng thì có lẽ là trúng tà rồi, kiếm thầy coi thử?
Bà Lý thở dài, nói:
- Đi coi thầy ư? A Vinh ghét nhất là mấy chuyện thầy bà mê tín dị đoan, nếu để nó biết chắc chắn sẽ mắng tui không chịu tin vào khoa học. Chưa hết, tui cũng có lén đến miếu Huỳnh Đại Tiên cúng rồi, không có tác dụng, giờ không biết phải làm sao.
- A Vinh không trách bà đâu, dù sao bà cũng là mẹ của nó mà. - Bà A Sơn nghĩ ngợi, rồi nắm tay bà Lý dìu dậy: - Hay là như vầy, tui quen một cô gái trẻ, tui thấy cổ rất có tài trong lĩnh vực huyền học này, bảo cổ xem cho bà thử?
Bà Lý bán tín bán nghi: - Có được không vậy?
- Được hơn là bà ở đây mặt mày chù ụ cầu xin thổ địa. - Tính tình bà A Sơn khá nóng nảy, lập tức kéo bà Lý đi đến Phố Miếu.
- Từ từ. - Bà Lý xoay người, nói: - Tui đi lên nhà khóa cửa cái đã.
Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Sở Nguyệt Ninh vừa đến Phố Miếu, cuối tuần rất đông du khách thập phương, dòng người ngày một tấp nập hơn, khắp con phố toàn người là người chen chúc vào nhau. Mất sức ba bò chín trâu mới đỗ được xe hàng.
Sở Nguyệt Ninh cố gắng kéo chiếc bàn gỗ nhỏ dưới xe hàng ra rồi dựng nó lên, sau khi làm xong, cô dừng lại một chút để nghỉ, rồi mới xoay người lấy chiếc khăn tam giác trong ngăn kéo nhỏ trên cái kệ kính. Cô buộc mái tóc dài xoăn tự nhiên đang xõa tung của mình lại trước, tiếp tục dùng chiếc khăn tam giác vấn chặt phần tóc mái ba bảy ra sau.
Cô móc trong túi quần ra một chiếc gương to cỡ bàn tay, soi tới soi lui để chắc chắn không có một sợi tóc nào lòa xòa trước mặt thì mới yên tâm.
- Ra sớm vậy? - Lâm Gia Hoa cũng vừa đẩy xe hàng đến, lấy mẻ bánh Tart nóng hổi mới ra lò đặt lên trên quầy. Thấy dòng người tới Phố Miếu càng lúc càng đông, đôi mắt dưới mắt kính tràn ngập ý cười: - Gì mà nghiêm túc vậy?
Sở Nguyệt Ninh sờ mũi, hơi ngước mắt lên, phồng má thổi nhẹ, nói:
- Hết cách, kinh doanh đồ ăn cần phải chú ý vệ sinh dữ lắm. Nếu thực khách nhìn thấy trong chè của tôi có một sợi tóc thì chắc họ sẽ đập quầy hàng của tôi mất.
- Gì mà ghê vậy! - Lâm Gia Hoa lấy lò nướng từ trong xe ra và đặt nó lên quầy hàng, rồi xoay người đi cắm dây điện vào ổ điện: - Nhưng mà hôm nay đông người, mong sao cả hai chúng mình có thể kiếm được nhiều chút.
- Mong vậy. - Sở Nguyệt Ninh vừa mới nói xong, bỗng nghe được một tiếng “phịch" ở phía đối diện. Cả hai ngừng nói chuyện phiếm đưa mắt nhìn qua, thấy A Cường bán mì xe đẩy mặt mày sa sầm, mắng người giúp việc làm rớt một đống chén nhựa xuống đất. Trông gã ta có vẻ giận dữ lắm, còn không ngừng bắn ánh mắt về phía quầy chè.
Tự nhiên Lâm Gia Hoa thấy hơi bất ổn.
A Cường từng là thành viên của băng đảng xã hội đen, mặc dù đã rửa tay gác kiếm rồi nhưng sát khí vẫn còn rất rõ. Trông cái thái độ hằn học của gã ta kìa, chắc chắn gã ta cảm thấy bất mãn trong lòng sau cái chết của Diệp Thiên Lương.
- Diệp Thiên Lương có ơn cứu mạng thằng cha đó. Bây giờ Diệp Thiên Lương chết rồi, cô phải cẩn thận gã ta đến gây sự đấy.
- Không sao, tôi không sợ ổng. - Sở Nguyệt Ninh dời tầm mắt đi, xoay người mở thùng lạnh ra: - Phải rồi, đây là món chè mà tôi mới chế biến ra. Có muốn thử không?
Cô múc tuyết yến đã được hầm sẵn vào chén, rồi lần lượt cho thêm nhựa đào màu đỏ nhạt giòn giòn sựt sựt, bột báng, cuối cùng rưới lên nước cốt dừa trắng sữa để lạnh. Cô xoay người bưng qua cho Lâm Gia Hoa, nói:
- Ăn thử giúp tôi.
Lâm Gia Hoa không hề khách sáo, nhận lấy chén chè rồi húp cái rột gần nửa chén chè. Hai mắt anh ấy sáng lên, hỏi:
- Được đó, nhựa đào và tuyết yến hả? Chưa thấy ai bán ở đất Hồng Kông này.
Không ngọt ngấy như mấy loại chè khác, vị ngọt dìu dịu vừa đủ, tuyết yến được hầm lộ ra màu sắc trong suốt, nhựa đào đo đỏ dập dìu trong nước cốt dừa màu trắng. Nhìn vào tổng thể sẽ thấy mát mắt, mang lại cảm giác thoải mái và sảng khoái trong những ngày hè nóng bức này.
- Món nào có thể làm món đặc trưng đó, định bán bao nhiêu một chén vậy?
- Giá nhập tuyết yến không rẻ, một chén phải bán ít nhất là 10 đô.
Sở Nguyệt Ninh tính rồi, trừ đi 3 đô tiền vốn, sẽ được trọn vẹn 7 đô tiền lời, bán 10 chén là kiếm được 70 đô rồi. Cô đã từng tính doanh số bán ché trong một ngày của cố chủ, tệ lắm cũng bán được 30 chén, đa phần là 7 - 8 đô/chén, mỗi ngày kiếm được gần 300 đô. Trừ đi tiền vốn, mỗi tháng có thể kiếm được 5.000 - 6.000 đô. Hương Cảng hiện nay toàn là dân văn phòng, lương một tháng khoảng chừng hơn 3.000 đô thôi.
Vừa mới tính xong, Xa Tử Cường đã băng qua đường, ánh mắt nhìn Sở Nguyệt Ninh trừng trừng, như thể muốn xé nát cô. Gã ta cất giọng, chất giọng khàn khàn chẳng khác nào nốc rượu cả đêm.
- Nhỏ bán chè, tao muốn mày bấm nút biến khỏi Phố Miếu ngay lập tức!