Sở Nguyệt Ninh đóng thùng lạnh lại, chống cằm nhớ lại:
- Đậu xanh, phổ tai ngâm nước và đường phèn. Hình như toàn là những nguyên liệu như bao người khác mà.
Nếu thật sự phải nói có điểm nào đó khác biệt…
Sở Nguyệt Ninh chớp mắt.
Thì đó có lẽ là cô?
Suy cho cùng cô là người tu đạo, kiếp trước thi thoảng nấu một bữa cơm cũng có thể cho vào một ít linh khí nhỉ?
Chung Quốc Minh ăn hết, không thanh toán ngay mà hỏi:
- Bà chủ, cô có card không?
- Card? Card gì nữa? - Sở Nguyệt Ninh mông lung, bán chè rồi còn phải kiêm luôn bán thiệp nữa sao?
Vừa bán chè vừa coi bói đã mệt lắm rồi.
Chung Quốc Minh thấy Sở Nguyệt Ninh hiểu lầm, bèn quơ máy nhắn tin và tươi cười giải thích:
- Thường thì ngành ăn uống hay in danh thiếp mà? Trên danh thiếp có món ăn đặc trưng và phương thức liên hệ, sẽ tiện cho khách hàng đặt giao tận nơi.
- Có số điện thoại bàn không?
Sở Nguyệt Ninh lắc đầu.
Chung Quốc Minh lại giơ máy nhắn tin lên, hỏi:
- Cái này thì sao?
Sở Nguyệt Ninh vẫn lắc đầu.
Cô chợt nhận ra hình như mình đã đi sau thời đại, cô quyết định sẽ để dành tiền mua một chiếc máy nhắn tin để bắt kịp xu hướng mới được. Cô xấu hổ gãi ót, đáp:
- Xin lỗi, tôi không có nốt.
- Tiếc quá, chứ không lúc tôi ở công trường cũng có thể gọi đặt chè. - Chung Quốc Minh thở dài, nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài móc ví ra trả tiền chè.
Khoảnh khắc Chung Quốc Minh chuẩn bị đi khỏi, tướng mạo ông ấy bỗng nhiên xuất hiện chuyển biến dữ dội. Ấn đường vốn đang sáng ngời lập tức bị bao phủ bởi màu máu đậm đặc.
- Khoan đã! - Sở Nguyệt Ninh chớp mắt, nhất thời cô còn tưởng rằng mình bị viễn thị. Cảm thấy hết sức kỳ lạ, bởi theo lý thuyết thì vận mệnh con người không thể xảy ra biến hoa to lớn nhường này?
Chung Quốc Minh cho rằng Sở Nguyệt Ninh muốn thúc đẩy buôn bán, ông ấy đã nhìn thấy tấm bìa cứng viết hai dòng to “Coi bói - Xem phong thủy" đặt bên ngoài quầy chè từ nãy giờ rồi. Ông ấy không hề do dự, lập tức từ chối:
- Muốn xem cho tôi một quẻ hả? Xin lỗi, tôi không tin ba cái này đâu.
Cửu Long và Vượng Giác có rất nhiều thầy bói. Mỗi lần nhìn thấy Chung Quốc Minh, bọn họ nhiệt tình như lửa, thường hay chèo kéo ông ấy lại không cho đi, nghĩ thôi đã thấy nhức đầu.
- Không hối hận chứ?
- Không.
Sở Nguyệt Ninh cũng không ép buộc, nói:
- Có thể là ông không tin, nhưng chờ tới lúc ông bị ngã gãy chân và cuộc sống dần dần đi xuống, bằng lòng tin tưởng những gì tôi nói, tôi vẫn chào mừng ông quay lại đây.
- Được thôi, lúc đó tôi lại đến ăn chè. - Chung Quốc Minh không để bụng mấy lời nói như nguyền rủa này. Máy nhắn tin của ông ấy vang lên, ông ấy xem tin nhắn xong nhanh chân rời đi.
Chè đã bán hết. Sở Nguyệt Ninh phục vụ xong người khách cuối cùng, lấy chổi chuẩn bị dọn quầy về nhà, trong lòng suy nghĩ ra chợ nông sản mua ít thịt trước, hay là đi mua bột báng trước. Nghĩ tới nghĩ lui, chắc tiệm thịt sẽ đóng cửa trước nên cô quyết định dọn hàng rồi sẽ đi thẳng đến chỗ bán thịt.
Cô vừa mới tháo chiếc tạp dề có in dòng chữ quán chè Sở Ký xuống thì nghe thấy một giọng cười châm biếm.
- Mommy, mommy xem nhỏ này có phải là cô hai của nhà họ Sở rất khó cốt khí bỏ nhà đi bụi mà lại không có tiền trả tiền thuê nhà không?
Bạn đang đọc bản dịch “Thập niên 90: Xuyên đến Hương Giang làm thiên sư" được thực hiện bởi nhóm Gia Tộc Lãnh Hàn, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Sở Nguyệt Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cặp mẹ con ăn mặc sang chảnh đứng ở đằng trước. Cô gái trẻ tuổi để tóc ngắn, trang điểm kỹ lưỡng, mặc bộ váy Chanel sọc ca rô màu tím nhạt, đầu đội một chiếc mũ tròn màu trắng. Cô ả đánh giá quầy chè, quầy chè nằm ở chỗ chật chội, bàn kính trong suốt gắn trên xe đạp, mặc dù bày biện sạch sẽ và gọn gàng nhưng khi nhìn thấy cả đống chai lọ vại bình vẫn khiến Phương Giai Giai không kìm nén được sự chê bai. Đó giờ cô ả không bao giờ ăn những quán ở ven đường, bởi lẽ quán ven đường chỉ có những thứ cho bọn nghèo khổ ăn.
- Hôm qua Sở Di gọi điện nói hai người không có tiền đóng tiền thuê nhà, có thiệt hông dị?
Sở Nguyệt Ninh hiểu rõ, hai mẹ con này là vợ và con gái của Phương Kinh Quốc. Cô nhìn sang người phụ nữ cũng ăn diện tinh tế ở bên cạnh, thả cái chổi xuống, phủi nhẹ tay, cười nhạt trả lời:
- Cảm ơn, chuyện của tôi không mượn hai người xen vào.
Phương Giai Giai chun mũi, đắc ý cười nói:
- Mommy ơi, con đã bảo là chị ấy sẽ không biết ơn đâu mà…
- Dừng!
Sở Nguyệt Ninh đưa tay lên ngắt lời:
- Tôi chỉ có một đứa em gái thôi, phiền cô đừng có tới nhận họ hàng lung tung. Nhưng mà, nếu mấy người đã đến tận đây thì chắc có mang theo 7.000 nhân dân tệ đang nợ nhà họ Sở chúng tôi theo chứ nhỉ?
Cha của cố chủ tên là Phương Kinh Quốc, vào những năm 70, ông ta lấy mẹ của cố chủ, rồi đến ở rể. Lấy nhau chưa đầy nửa năm, ông ta nói ra ý định đến Hồng Kông để gây dựng sự nghiệp. Nhà họ Sở lập tức hỗ trợ ông ấy 7.000 nhân dân tệ.
Ai có mà dè…
Tiền mượn xong lại chưa từng trả lại.
Điền Ngọc Nga giấu đi sự mỉa mai trên mặt, bình thản bóp méo sự thật:
- Nguyệt Ninh à, 7.000 nhân dân tệ cũng là một khoản tiền không nhỏ. Không có bằng chứng, ai mà tùy tiện lấy ra chứ con.
Nói xong, bà ta không muốn để Sở Nguyệt Ninh tiếp lời:
- Nhưng mà con không cần lo, con không có công việc đứng đắn, còn phải nuôi em gái ăn học, dì thấy cũng đứt ruột lắm. Cho dù ba con nhẫn tâm, dì cũng không thể nào nhẫn tâm được.
- Điều kiện giống như lúc trước, chỉ cần con bằng lòng gọi dì một tiếng mẹ, dì lập tức khuyên nhủ ba con, cho các con dòn về căn hộ rộng rãi ở quận Đông ngay.