Thịnh Xuyên cúi mắt, thấy Thẩm Úc đang ngẩn ngơ cắn tay áo mình, nghĩ cậu chắc giả ngốc đến mức thành thói quen rồi. Anh thấy buồn cười, nhưng không biểu lộ ra mặt, kéo tay cậu xuống, chỉ nói một chữ: "Bẩn."
Thẩm Úc: "..."
Cậu liếc nhìn tay áo mình, phản ứng chậm nửa nhịp mới nhận ra mình vừa làm chuyện ngớ ngẩn, lập tức buông tay, cười lạnh nói: "Anh quản được sao?"
Cậu cứ muốn cắn đấy, cứ muốn cắn đấy!
Thịnh Xuyên thầm mắng cái tính khí ngang ngược của cậu, vẻ mặt vừa như trêu đùa vừa như nghiêm túc hỏi: "Tôi không quản em, thì ai quản em?"
Bên cạnh Thẩm Úc, giờ chỉ còn mỗi anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT