Thiên Nhất Môn tạm thời an cư trên hòn đảo này, để tránh khỏi chiến loạn bên ngoài. Ngoại trừ Minh Không vẫn còn chút khó khăn trong việc thích nghi, cơ bản không có vấn đề gì lớn. Thoắt cái, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Khúc Thuần Phong ngồi bên bờ biển, bên cạnh đặt một chiếc lò đất nhỏ để sắc thuốc. Trong chiếc bình đầy nước thuốc đen sánh, vì nhiệt độ nóng bỏng mà từng đợt bọt khí sủi lên. Anh cầm trong tay một xấp giấy, vừa đọc vừa lấy dược liệu từ trong túi Càn Khôn bỏ vào. Thời gian trôi qua, nước thuốc càng lúc càng sền sệt.
Lâm Uyên trở về sau khi đi kiếm ăn, ngửi thấy mùi thuốc đắng ngắt liền lập tức bơi xa. Một lúc lâu sau mới chần chừ quay lại, dụi mặt vào đầu gối Khúc Thuần Phong, buồn bực nói đúng một chữ: "Hôi."
Khúc Thuần Phong thấy vậy, liền lấy từ bên hông một túi hương màu xanh nhạt đưa cho cậu. Mùi hương nhàn nhạt của đàn hương xua bớt mùi thuốc đắng, cuối cùng cũng khiến đôi mày nhíu chặt của giao nhân giãn ra đôi chút.
Lâm Uyên không hiểu vì sao Khúc Thuần Phong ngày nào cũng sắc những thứ này, dùng móng tay nhọn khều khều đống củi lửa, lại bị nóng mà rụt tay về. Cậu ngẩng đầu hỏi anh: "Có ngon không?"
Khúc Thuần Phong từng một lần dùng nồi đất nấu canh cá, khiến Lâm Uyên thòm thèm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT