Kiếp trước, Chiêu Ninh Đế bệnh nặng vào khoảng đầu xuân, nhưng không biết có phải do anh sống lại làm thay đổi điều gì hay không, giờ đây lại có dấu hiệu sớm hơn. Mùi thuốc bám trên giấy thư rõ ràng không cách nào tan hết.
Khúc Thuần Phong chậm rãi gấp lá thư lại, đặt trở về chỗ cũ. Đón lấy ánh mắt của Ngô Hiển Vinh, anh không tiết lộ một lời, chỉ nói: "Không phải chuyện gì to tát. Ta sẽ viết một bức thư, ngươi sai người nhanh chóng mang đến kinh thành."
Có người đứng mũi chịu sào đương nhiên là chuyện tốt, khỏi phải mất công nghĩ lời hồi đáp. Ngô Hiển Vinh sao dám không đồng ý, lập tức dẫn Khúc Thuần Phong đến thư phòng, tự mình mài mực, dâng giấy hầu bên cạnh: "Xin hỏi quốc sư trong những ngày này việc tìm kiếm giao nhân có thu hoạch được gì không? Hạ quan đã sớm chuẩn bị đội quân tinh thông thủy tính, thêm vào đó là mấy chục chiếc chiến thuyền, đến lúc đó thủy bộ phối hợp, nhất định khiến chúng không thể chạy thoát."
Ngô Hiển Vinh tuy rằng vẫn không tin có giao nhân, nhưng lời nói đẹp vẫn phải nói cho thật hoa mỹ. Huống hồ nhỡ đâu tìm được thì sao? Tìm được thuốc trường sinh cho hoàng đế, đó là công lao to lớn, hắn cũng phải góp phần nào đó.
Khúc Thuần Phong đặt bút chấm mực, mới viết được một dòng đầu thì nghe thấy lời ông, nét bút khựng lại, trên giấy lập tức loang ra một vệt mực lớn. Anh không đổi sắc mặt, thong thả thay một tờ giấy khác, lạnh nhạt nói: "Ngô đại nhân lui ra trước đi."
Đây là chê ông lắm lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play