Ông bà Thịnh thấy hai người trẻ tuổi trò chuyện , liền tìm cớ rời đi cho bọn họ tự nhiên.
Phòng ăn chỉ còn lại Tô Lê và Quân Bắc Lâm. Tô Lê thong thả uống cháo, thỉnh thoảng nói với Quân Bắc Lâm vài câu.
“Có thể lấy giùm tôi một cái sủi cảo tôm không?” Tô Lê đặt muỗng xuống, tròn mắt trông mong nhìn chằm chằm sủi cảo tôm cách xa mình nhất.
Quân Bắc Lâm mỉm cười, đứng dậy mang cả sững đến trước mặt cô, “Sủi cảo tôm đích xác rất ngon, tôi mới nãy cũng ăn vài cái.”
Tô Lê gắp một cái cắn một miếng, thịt tôm tươi rói được bao bọc trong nước dùng sánh đặc, dai dai mềm mại, khiến người ta muốn ăn thêm vài miếng nữa. “Sủi cảo tôm thực sự rất ngon, nhưng vì tôi bị dị ứng với món này nên ba mẹ thường không cho tôi ăn.”
Tô Lê nói xong, định gắp thêm cái nữa thì bị Quân Bắc Lâm dời khay sủi cảo đi, làm cô gắp hụt. Cô mờ mịt ngước mắt nhìn hắn, lại nghe hắn hỏi: “Dị ứng?”
Tô Lê mở to đôi mắt long lanh, lộ chút ảo não, buột miệng nói, “Chỉ một chút mà thôi, chỉ là mấy nốt ban đỏ í mà.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT