Phòng bệnh một người không lớn, một chiếc giường, bên cạnh đặt một cái sô pha và ghế dựa. Phương Khuynh Hàng đi vào dìu Long Thăng trở lại giường nằm nghỉ ngơi.
Hắn kéo ghế dựa tới trước giường, đôi mắt chớp chớp nhìn đối phương, “Giáo sư Long, thầy cảm thấy thế nào a? Dạ dày còn khó chịu không?”
Long Thăng lắc lắc đầu, nhìn hắn, đáy mắt hiếm khi lộ vẻ ấm áp. Sao hắn nhìn không ra tâm ý cậu nhóc này chứ? Trái tim thuần túy sạch sẽ như vậy, bất kể là ai cũng không đành lòng phá hư. “Không có việc gì, chỉ là viêm dạ dày thôi, buổi chiều là có thể xuất viện.”
Nghe vậy, Phương Khuynh Hàng mới nhẹ nhàng thở ra, “Không có việc gì thì tốt rồi. Dạ dày thầy không tốt bình thường phải chịu khó điều dưỡng, uống nhiều cháo và canh. Dạ dày em gái em trước đây cũng không tốt, vẫn là em đốc xúc nó điều dưỡng tốt đó.”
“Thế à?” Đáy mắt Long Thăng nổi lên ý cười, “Nhưng mà thường ngày tôi chỉ có một mình, ăn cái gì cũng chỉ là tùy tiện qua loa cho xong bữa, thói quen sinh hoạt xác thật không tốt lắm.”
Phương Khuynh Hàng sửng sốt một chút, thì ra anh ấy sống một mình, hèn chi phải tự mình đi lấy thuốc. Tuy rằng anh ấy là người trưởng thành, nhưng nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì biết xoay sở làm sao? Trong lòng hắn có một đáp án tựa hồ buột miệng thốt ra, nhưng thời điểm tuôn ra tới yết hầu lại thay đổi cách nói, “Vậy nếu thầy không ngại, em mang cơm cho thầy?”
“Cái gì?” Long Thăng tưởng mình nghe lầm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT