“Thím à, không thể nói như vậy. Thím có biết tôi làm công việc gì không?” Sắc mặt Tô Lê trầm xuống, “Tôi là nhân viên bán hàng đó, hoàn toàn dựa vào hai chân để có đơn. Con của thím đụng tôi bị thương, ít nhất ba ngày không làm ăn gì được, thím có biết tôi phải tổn thất bao nhiêu không? Hơn nữa, tính cạnh tranh của công ty chúng tôi rất lớn. Doanh số bán hàng mà không đạt tiêu chuẩn có lẽ tháng sau tôi liền bị đuổi, tất cả cũng là bởi vì con thím hại. Tôi không bắt thím bồi thường tổn thất mặt này đã là phúc hậu lắm rồi, không ngờ có tí tiền thuốc men mà thím cũng không muốn đưa, sao lại có thể như vậy chứ?”
“Cô bớt lấy chuyện này hù tôi đi!” Bà mẹ cũng có chút luống cuống, “Con tôi còn nhỏ, với lại nó cũng không phải cố ý!”
“Không phải cố ý thì có thể gây rắc rối rồi không chịu trách nhiệm hả? Làm mẹ như thím để bài trí thôi sao? Chăn con không được thì mang nó ra ngoài làm gì?” Tô Lê cười nhạt một tiếng, sau đó chỉ chỉ chung quanh vài người lớn nắm tay trẻ nhỏ, “Thím nhìn xem con nhà người ta ngoan như thế nào đi? Còn con thím thì lại nghịch ngợm, chẳng lẽ con nhà người ta không bình thường sao?”
“Cô còn nhỏ mà mồm miệng sắc bén, tôi nói không lại cô! Tiền thuốc men tôi đền là được rồi chứ gì?” Bà mẹ tức giận đến khó thở, đành đưa phương thức liên hệ, “Nhưng mà cô cũng đừng hòng lừa tôi. Chẳng qua chỉ là trật chân thôi, bao nhiêu tiền tôi biết rõ đấy!”
Tô Lê trợn trắng mắt, “Ai thèm lừa thím.”
Nhìn đám người vây xem giải tán, Tô Lê thở dài, cổ chân vô cùng đau, nhưng đành chịu.
Mà lúc này, vừa nhấc mắt lên liền thấy Tịch Sơ trong đám người như hạc trong bầy gà, cô vội vàng phất phất tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT