“Đừng kêu bậy!” Tịch Sơ bộp vào gáy Trầm Quan một cái, “Cô ấy tên là Phong Dĩ Niệm, là hàng xóm với tao.”
“Được được được. Mày nói sao thì là vậy đi.” Trầm Quan tỏ vẻ “mày vui vẻ là được”, sau đó tiếp nhận chén đũa Tô Lê đưa qua, gắp một miếng cà tím xào, “Trời ơi! Ngon quá đi! Dĩ Niệm, tay nghề của cô được đấy. Hèn chi hốt được Tịch Sơ!”
Tịch Sơ bất đắc dĩ. Cái thằng bạn nối khố này thật không đàng hoàng chút nào, căn bản không thể nhìn hắn bằng ánh mắt nhìn người bình thường. Hắn áy náy nhìn Tô Lê, “Cậu ta là vậy đấu. Nếu làm cô giận cứ đánh thẳng tay.”
Tô Lê lắc lắc đầu, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, cười cong cả mắt, “Không đâu.”
Tịch Sơ còn muốn nói gì, lại liếc thấy Trầm Quan đã quét hơn nửa đĩa cà tím.
Tịch Sơ:!
Hắn ráng nhịn không nói nữa, cũng bắt đầu vùi đầu ăn cơm. Dù ăn rất nhanh nhưng cử chỉ vẫn hết sức ưu nhã.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT