Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 117: Gạo nấu thành cơm
Văn Trạch Tài trỏ tay ra cây đào nằm ở góc sân: “Chẳng bao lâu nữa sẽ lập xuân, lúc đó thời tiết ấm dần lên đồng nghĩa với việc Chung Nhiên không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, bằng không con rối chắc chắn sẽ bị huỷ.”
Bản chất của con rối là vậy, nó chỉ có thể tồn tại trong môi trường khí hậu lạnh giá, bởi khi gặp nhiệt nó sẽ lập tức bị tan chảy. 
Sớm chiều bầu bạn bên nhau, đối với Chung Nhiên mà nói con rối không chỉ đơn thuần là một con búp bê mà từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Kể cả có lưu luyến Viên Vệ Quốc cỡ nào thì Chung Nhiên cũng buộc lòng phải đưa con rối về núi băng rồi sau đó mới quay trở lại đây. Nhưng tới lúc ấy chú Chung có chịu thả người không thì khó nói trước lắm.
Gần tới giờ cơm chiều, Chung Nhiên và Viên Vệ Quốc sóng vai nhau ra về. Trên đường, cảm nhận bầu không khí lờn vờn quanh chóp mũi, Chung Nhiên bất chợt dâng trào cảm xúc: “Nhanh quá, chưa gì mà thời tiết đã bắt đầu ấm dần lên rồi…”
Viên Vệ Quốc mím môi tỏ thái độ quyết tâm: “Để anh đưa em về.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play