Cô đã từng đến một cửa hàng văn vật, chính sách lúc bấy giờ quy định những hiện vật trước thời Càn Long không được xuất khẩu, nhưng những vật sau này lại được bán với giá rất rẻ. Thậm chí còn bị xem như là hàng nhái và giá cả bán đi chẳng khác nào là cải trắng.
Đoàn người nước R đến đây du lịch đều đổ xô đi mua, mà vừa tranh nhau mua là mua cho cả đống, vừa nghĩ đến thôi liền cảm thấy khó chịu.
Đối mặt với số lượng lớn văn vật chảy ra ngoài cô cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng lại có lòng mà không có sức, bằng sức lực của một người thì không có cách nào thay đổi chính sách được.
Suy cho cùng bây giờ chưa quan tâm đầy đủ đến việc bảo vệ các văn vật và quan niệm vẫn còn rất yếu kém.
Một lý do quan trọng khác là để kiếm ngoại hối, những thứ khác thì không bán ra được, người ta không thích chút nào cho nên chỉ có thể bán văn vật.
Cô chỉ có thể làm một việc là tự mình thu mua còn những cái khác thì không làm gì được cả.
“Nếu của hoàng đế không thích hợp thì hãy chọn của Vương Kỳ Thư. Trong bộ sưu tập của ông ấy có hàng vạn con dấu, chọn một cái rồi đóng gói để quảng bá đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT