“Cháu không hèn như vậy, cháu không chơi chết bọn họ thì xem như là cháu đã nhân từ lắm rồi.”
Ông cụ Nghiêm nhớ đến chuyện cũ, trong lòng cảm thấy nghẹn khuất: “Ông cũng nhớ rõ, cho nên nhiều năm như vậy ông không để ý tới sự tồn tại của bọn họ. Nhưng vừa rồi ông nhịn không được nghi ngờ có phải là mình đã làm sai rồi không, có lẽ dạy dỗ bọn chúng thật tốt thì bọn chúng cũng sẽ không gây ra nhiều chuyện phiền phức như vậy."
Suy cho cùng những người đó bị mất cân bằng tâm lý và muốn càng nhiều hơn.
Nghiêm Lẫm cười lạnh nói: “Ông suy nghĩ nhiều quá rồi, gốc rễ đã đứt, dù có dạy thế nào cũng vô dụng.”
Giọng điệu của anh rất gay gắt, trong lòng ông cụ Nghiêm có chút khó chịu: “Cháu cũng đã lớn, ông đã không thể quản được cháu nữa rồi."
Nghiêm Lẫm lập tức chạy đến bên cạnh ông nội cọ cọ, vẻ mặt chán nản nói: “Ông ơi, trên đời này ông là người mà cháu quan tâm nhất, ông nói như vậy cháu thực sự rất buồn đó.”
Mỗi lần anh lộ ra vẻ mặt như vậy thì ông cụ Nghiêm đều sẽ mềm lòng, lần này cũng không ngoại lệ: “Vậy Ninh Yên thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT