"Đúng vậy."

"Nhưng mà đến nay, sự hiểu lầm này lại trở nên thú vị – dù có phải Lạc Chấn Vũ hay không, người trong thiên hạ đều theo bản năng cho rằng hoàng đế để lại ở Lạc gia trang một người con trai, chưa từng ai nghĩ đến đó là một công chúa."

Triệu Trường Hà nói: "Vậy thì, Lạc trang chủ lẽ ra phải giết ngươi mới đúng."

"Huynh nghĩ hắn không muốn sao? Hắn chỉ là sợ, không dám. Giết một vị công chúa, con gái của thiên hạ đệ nhất nhân, hắn không có gan đó. Ngược lại, hắn bận rộn ăn mặc cho ta như nam nhân, đâm lao phải theo lao, chính hắn cũng không biết tương lai sẽ ra sao."

"... phế vật."

Lạc Thất bật cười: "Nếu hắn không phải phế vật, thì hôm nay đã không có ta."

Triệu Trường Hà gật đầu: "Sau đó thì sao?"

"Hắn sắp xếp cho hai mẹ con ta ở một cái sân nhỏ bên ngoài. Trước khi mẹ ta qua đời, hắn không biết tâm ý hoàng đế, lại sợ hoàng đế hiểu lầm, không dám quan tâm chăm sóc, những ngày đó hai mẹ con ta sống rất khổ sở. Trường Hà... Trên đời này, người sẵn sàng chia sẻ bát cơm cuối cùng cho ta, ta vốn tưởng chỉ có mẹ, không ngờ còn có huynh. Tất cả sự do dự và rối rắm của ta đối với huynh, đều bắt nguồn từ đây."

Triệu Trường Hà: "..."

Lạc Thất thở dài: "Sau khi mẹ ta mất, Lạc trang chủ bớt kiêng dè hơn, bắt đầu cho ta ăn ngon mặc đẹp, đối đãi như đệ tử được sủng ái... Đúng rồi, lúc đó huynh cũng không nghĩ tới, đây không phải là đãi ngộ mà đệ tử ngoại môn bình thường có được đúng không?"

Triệu Trường Hà: "Ai cũng nói ta ngốc mà."

Đối mặt với Triệu Trường Hà, Lạc Thất cũng chẳng buồn cười nhạo hắn, tiếp tục nói: "Kỳ thực hắn làm vậy cũng là để lại cho mình một đường lui, nếu một ngày nào đó ta nhận tổ quy tông, ít nhiều cũng sẽ nhớ đến công ơn nuôi dưỡng lúc nhỏ, thật sự là tính toán kỹ lưỡng."

Triệu Trường Hà lắc đầu: "Loại người này tâm tư quá nhiều, lại nhát gan sợ sệt, giỏi bày mưu tính kế, nhưng khó thành đại sự."

"Cho nên mới là phế vật."

Lạc Thất thản nhiên nói: "Nhưng ta phải đề phòng tên phế vật này. Mẹ ta truyền cho ta Tứ Tượng Bạch Hổ Thần Công, ta không dám để ai biết, ở bên ngoài luôn thể hiện là võ công ngoại môn của Lạc gia, còn lấy việc đột phá nhất trọng thiên làm trò đùa. Như vậy sẽ không ai nghi ngờ ta có Bạch Hổ Thần Công, đầu năm đã huyền quan tứ trọng, hiện tại sắp ngũ trọng rồi."

Triệu Trường Hà: "Chết tiệt, ngươi..."

Lạc Thất mỉm cười, dịu dàng nói: "Đã nói rồi, từ đầu đến cuối ta đều lừa huynh."

Triệu Trường Hà hờn dỗi quay mặt đi. Ngươi giỏi lừa người lắm phải không? Ta cũng biết lừa đấy.

Tối qua ta đã thấy, ngươi đúng là Bạch Hổ. Có muốn ta nói cho ngươi biết không?

"Trước khi đi, mẹ ta dặn ta không được tin tưởng bất kỳ ai, không được nói ra suy nghĩ trong lòng cho bất kỳ ai, ai cản đường ngươi, đều phải giết. Ta làm theo lời mẹ dạy... Nhưng... Ta đã gặp huynh."

Lạc Thất dịu dàng nói: "Trường Hà, ta đã nhiều lần muốn giết huynh, là ta sai... Nhưng trên thế giới này, người đặc biệt nhất chính là huynh..."

Triệu Trường Hà tức giận nói: "Ta đặc biệt... Ta là người đặc biệt. Nhưng mà nói đến giờ ngươi vẫn chưa nói tại sao lúc trước ngươi muốn giết ta, ta thấy chúng ta lạc đề quá xa rồi."

Lạc Thất ung dung nói: "Lạc đề sao? Không có những câu chuyện này, làm sao chuyển đề được?"

"Vậy bây giờ có thể chuyển đề được chưa?"

"Hoàng đế rất coi trọng huyết mạch, trước khi đi đã để lại tín vật cho mẹ ta, ý là để làm bằng chứng. Ta không dám để Lạc trang chủ biết sự tồn tại của tín vật này. May mà, hắn cũng không dám lục soát người của ta."

Triệu Trường Hà giật mình, sắc mặt hơi thay đổi.

Hình dáng tín vật này, hình như hắn đã từng thấy qua.

Lạc Thất nói tiếp: "Huynh hỏi ta tại sao lúc trước muốn giết huynh – bởi vì trên người Lạc Chấn Vũ không có tín vật, Đường Thủ Tọa sau khi kiểm tra sẽ biết Lạc Chấn Vũ không phải hoàng tử, nhất định sẽ quay lại Lạc gia trang tìm kiếm những đứa trẻ khác, nếu không tìm thấy ai, thì điều đó có nghĩa là gì?"

Triệu Trường Hà chợt hiểu ra: "Có nghĩa là nàng biết, hai người chúng ta may mắn sống sót, thì một trong hai người mới là hoàng tử thật sự."

"Đúng vậy... Nhưng trong lòng nàng luôn cho rằng đó là hoàng tử, nếu nàng tìm được ta, thân phận nữ nhi của ta rất khó che giấu, vậy thì người nàng cho là hoàng tử thật sự sẽ là ai?"

Triệu Trường Hà mở to mắt nhìn nàng.

Lạc Thất thản nhiên nói rõ: "Là huynh."

"Chết tiệt... Tuổi của ta không đúng mà!"

"Trông già dặn hơn tuổi là chuyện bình thường, Lạc Chấn Vũ nhìn qua cũng không khác huynh là bao... Chỉ cần huynh không nói, ai biết tuổi thật của huynh? Cũng giống như huynh ngốc nghếch chủ động nói với Nhạc Hồng Linh là huynh lớn hơn nàng hai tháng."

Triệu Trường Hà: "..."

"Đương nhiên đó có thể là lừa nàng ta, những thứ này không quan trọng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play