Triệu Trường Hà cười toe toét: "Sưng hơn chẳng phải là chuyện tốt sao? Chứng tỏ nó không vấn đề gì, mà chỗ đó không vấn đề thì chứng tỏ toàn thân cũng không có vấn đề gì lớn."
"Đầu óc ngươi có bệnh à?"
Dạ Vô Danh tức giận nói: "Ngươi đang trong tình trạng nào hả? Ngón tay cũng không nhúc nhích được, sao chỉ nghĩ đến chuyện này?"
Triệu Trường Hà thở dài: "Thật ra là vì ta biết với thương thế hiện tại, muốn dựa vào phương pháp điều trị thông thường để khỏi hẳn cần thời gian rất dài, ít nhất cũng phải một năm. Nhưng nếu như phương diện đó không bị ảnh hưởng, có thể song tu, thì một năm này có thể rút ngắn xuống còn một tháng. Nên đương nhiên phải cân nhắc vấn đề này trước, lỡ như không song tu được thì phiền phức lắm, phải tìm cách khác..."
Ngươi còn định song tu một tháng! Mài kim à?
Dạ Vô Danh nghiến răng: "Một năm thì một năm, ngươi sợ cái gì? Thương thế của Lạc Xuyên chỉ có thể nặng hơn ngươi, ít nhất cũng phải một hai năm mới khôi phục, trong thời gian ngắn hắn không tìm đến cửa được đâu."
Triệu Trường Hà thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Nhưng chúng ta sẽ tìm hắn. Không nhân cơ hội này trừ hậu hoạn vĩnh viễn, còn muốn tiếp tục trốn tránh mãi sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT