"Đạo Ninh thân mang công phu này lại đi dung hợp với người khác, thật không biết hắn nghĩ gì, có thể hắn nghĩ mình cũng có thể học theo ta, lục hợp vi dụng? Cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề... Không biết có phải vì sau khi nhìn ta vào Ngự Cảnh mà sinh ra chấp niệm không, quá khát khao cảnh giới này, trở thành tâm ma."
"Cuối cùng, đừng quá phụ thuộc vào Thiên Thư, nếu không chưa gom đủ, ngươi đã trở thành nô lệ của nó rồi."
"Ta đi đây, ta cảm thấy cho dù ta chết, cũng chưa chắc đã chết thật, biết đâu linh hồn sẽ trở về..."
Lời nói dừng lại ở đó.
Bắt đầu từ đoạn "Ta mơ hồ có cảm giác", phần phía sau rất có thể là được thêm vào sau này – phần trước có thể chỉ là một đoạn tùy bút, nghĩ đến có thể chọc tức người mù nên tiện tay gắn vào Thiên Thư, nhưng phần sau đã mang ý nghĩa di thư, nhắm vào độc giả chính là Triệu Trường Hà.
Dù sao người khác lấy được cũng vậy... Hạ Long Uyên đến cuối cùng, người hắn canh cánh trong lòng nhất vẫn là người mù. Chết cũng phải chọc tức người mù.
Đây là trao đổi thần hồn, nhìn thì dài dòng, thực tế chỉ là một khoảnh khắc. Trong mắt Chu Tước, Hạ Long Uyên vẫn đang chậm rãi suy nghĩ, Triệu Trường Hà chỉ cầm trang giấy mở ra liếc mắt một cái rồi nhét vào ngực, cũng không biết nhìn thấy gì... Sau đó hắn lật cổ tay, Long Hồn Cung đột nhiên xuất hiện trong tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play