Vô Miên gọi người mở rương ra, bên trong trên cùng một chiếc tráp gỗ là toàn trân châu, hộp gỗ hai tầng, tầng trên lớn nhỏ lẫn lộn cũng phải đến cả trăm viên, tầng dưới lại lót vải nhung, vừa đúng mười hai khe lõm, vì thế chỉ có mười hai viên. Mười hai viên này lại là viên nào viên nấy óng ánh nhuận, to bằng ngón cái, có thể thấy là phẩm tướng cực kỳ tốt.
"Thay ta đa tạ Bệ hạ, Đỗ Khang, thưởng cho cung nhân." Vô Miên nói.
"Đa tạ nương nương ban thưởng, những trân châu này Bệ hạ đã đưa phần lớn đến cho ngài rồi." Dương Hòa Thuận lại bồi thêm một câu.
"Vậy ta tự nhiên phải dùng cho tốt." Vô Miên cầm mấy viên ở trên xem, quả nhiên phẩm tướng đều không tệ, mượt mà thật, tuy rằng có lớn có bé, nhưng mỗi viên đều được chọn lựa kỹ càng, đều ánh lên tia sáng.
"Mấy viên lớn như vậy năm rồi không thấy nhiều, trân châu phẩm tướng như vậy không thường có phải không?" Vô Miên hỏi.
"Đúng vậy, trân châu sông Đông Bắc, bên đó đã cấm khai thác mười năm, năm nay là lần đầu mở lại, cho nên phẩm tướng đều tốt. Bất quá lớn và tròn như vậy cũng không thấy nhiều." Dương Hòa Thuận nói.
Vô Miên gật đầu, trong lòng hiểu rõ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT