Lúc này cũng nhìn không ra lớn lên giống ai, dù sao chỉ có một cái mũi hai đôi mắt. Mặc kệ có bao nhiêu người xem, tiểu Thái tử căn bản không mở mắt. Vì thế đành phải bảo bà vú ôm đi nằm tiếp tục ngủ.
“Không hỏi trẫm sao?”
Vô Miên cười cười: “Lập đều lập rồi, còn hỏi cái gì? Bệ hạ chẳng lẽ là muốn thiếp tạ ơn? Đây là con của mình thiếp sao?”
“Nàng nha, ta làm sao có ý này?” Anh Quỳnh Lâu chỉ là cảm thấy, Vô Miên bình tĩnh đến lạ khi đối mặt với đại sự lập trữ quân như vậy, hắn có chút kỳ quái thôi.
“Đúng là lập hơi sớm một chút, nhưng quân vô hí ngôn. Mệnh lệnh đã ban ra thì là ban ra rồi, thiếp nói gì nữa cũng đều là giả dối?” Vô Miên ngẩng đầu nhìn hắn: “Bệ hạ hôm nay còn bận rộn sao? Có thể dành chút thời gian nghỉ ngơi không? Mệt mỏi đến mức nào rồi.”
“Không sao, nàng bình an sinh hạ đứa trẻ, ta liền an tâm. Việc sau đó đều dễ dàng xử lý.” Đại Dận giàu có, trước mắt cho dù có tai nạn, cũng hoàn toàn không lo thiếu lương thực cứu tế, chỉ là cần chọn người thích hợp để đi. Lần này, thậm chí không cần hỏi nhiều, Anh Quỳnh Lâu liền lại phái đại cữu ca đi.
Buổi chiều, Tiền thị vào cung. Vừa nhìn thấy Vô Miên, vành mắt liền đỏ hoe: “Sao lại không gọi ta tới trước chứ!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT