“Lệ Chiêu Nghi, vô tài vô đức, vô tri nông cạn. Vốn không xứng làm hoàng tử chi mẫu.” Anh Quỳnh Lâu không hề truy hỏi nàng có cảm kích hay không, đã không còn quan trọng nữa.
“Bệ hạ!” Lệ Chiêu Nghi giọng nói lớn hơn vài phần, dùng đầu gối bò lại gần Anh Quỳnh Lâu: “Bệ hạ, là thiếp không phải, không quản lý tốt người dưới, nhưng thiếp đối với Tứ Hoàng tử là một tấm chân tình, coi như con mình đẻ ra đó bệ hạ!”
“Coi như con mình đẻ ra, rốt cuộc cũng không phải con mình đẻ ra. Ngươi không sợ tương lai Tứ Hoàng tử lớn lên sẽ hận ngươi sao?” Nghi Tu Nghi giọng không lớn, nhưng lại nói năng có khí phách.
“Bệ hạ, bệ hạ, cầu ngài đừng mang con ta đi, cầu ngài, là thiếp sai, là thiếp sai…” Lệ Chiêu Nghi khóc rất thảm, cũng rất đẹp. Đáng tiếc lòng lang dạ sói của nàng trước nay như sắt, được sủng ái ba năm qua đã là ngoài ý muốn.
“Giáng vị đi, an phận làm Tài tử, chỉ cần sau này ngươi chịu thành thật, trẫm cũng không truy cứu nữa. Phong hào thì không cần để lại cho ngươi. Còn về Tứ Hoàng tử…”
“Bệ hạ.” Vô Miên thấy Anh Quỳnh Lâu dừng lại suy nghĩ, nàng liền mở miệng nói: “Thực ra nói cho cùng, Lý Mỹ nhân cũng không có lỗi lầm gì.”
Trước kia không thể nói, nói ra sẽ khiến hoàng đế ghê tởm. Hiện giờ mấy năm đều đã trôi qua, cũng có thể nói rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play