Anh Quỳnh Lâu nhìn qua, nàng viết chính là: ‘Cá ở trong chậu, hoặc ẩn mình nơi vực sâu, chim hót nơi vườn, vườn có cây đàn, dưới kia là khe sâu, đá núi khác, có thể mài thành ngọc’.
"Vốn là muốn trừng phạt, hà tất phải có cốt cách như vậy. Mềm mại một chút, cũng ít chịu tội."
Vô Miên ném tờ giấy mình viết sang một bên: "Ngọc có linh, cũng không thấy nó nguyện ý bị trừng phạt."
"Lời Hoàng hậu, dường như có chút bất bình?" Anh Quỳnh Lâu trêu ghẹo.
Lúc này đã đến lần thứ hai, các cung nữ bưng nước ấm tới, Vô Miên tự tay rửa tay cho Anh Quỳnh Lâu.
Tay hắn rất có cốt cách, sờ vào cứng cáp, khớp xương rõ ràng, khá đẹp.
Nàng nhẹ nhàng lau sạch chỗ mực dính trên tay hắn: "Bất bình thì cũng không đến mức, chỉ là cảm thấy vạn vật trên đời, đều nên có cái diện mạo vốn có. Đá cuội bị nước bào mòn nghe suối chảy róc rách quanh năm, viên viên nhẵn nhụi, còn có ích lợi gì đâu? Đơn giản cũng chỉ có thể lát đường. Càng dẫm càng mất đi góc cạnh."
Anh Quỳnh Lâu nắm lấy tay Vô Miên trong nước, cũng xoa rửa cho nàng: "Trước kia không biết Hoàng hậu có cách giải thích độc đáo như vậy."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT