Tuy nhiên, Anh Quỳnh Lâu đã ra chỉ cho phép treo vải trắng ở Chiếu Nguyệt Hiên.
Đây được xem là một ân điển đặc biệt, vì không được quàn linh cữu trong cung thì làm sao có thể cho phép treo vải trắng trong cung chứ? Ngay cả việc treo ở một nơi cũng cần phải có sự chấp thuận của Hoàng đế.
Một phi tử không được sủng ái, không có con mà chết đi, rất nhanh sẽ không còn dấu vết của nàng ta nữa. Những người hầu hạ nàng ta, nếu lớn tuổi thì Vô Miên cho phép xuất cung, còn trẻ tuổi thì được đưa về Điện Trung Tỉnh để phân phối lại.
Tài vật của Ninh phi sẽ được trao cho người nhà họ Dương, đồng thời Bệ Hạ cũng sẽ ban thưởng một ít đồ vật và tiền bạc cho Dương gia. Đây là phi tần có địa vị cao đầu tiên qua đời khi hắn tại vị, đương nhiên đãi ngộ cũng khác.
Thế nhưng, dù thế nào đi nữa, người đã chết thì không còn tri giác. Người trong cung chỉ đơn giản là khi thỉnh an sáng sớm ngồi đó, cảm khái một tiếng rằng nàng ta còn trẻ.
Vô Miên ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn những người phía dưới hôm nay đều mặc y phục màu trắng, coi như là tiễn đưa Ninh phi. Bản thân Vô Miên cũng mặc áo lụa màu xanh lam, váy trắng ngà.
“Ninh phi đã đi rồi, các ngươi cũng đều phái người ra ngoài đốt giấy đi, tỷ muội một phen, tránh cho nàng sau này cô quạnh.” Vô Miên nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT