Quý phi hiện giờ sợ nhất cũng là điều nàng tuyệt đối không muốn chính là mất đi quyền lực quản lý hậu cung.
Nàng tuy rằng là người đứng đầu dưới Hoàng hậu, nhưng rốt cuộc vẫn ở dưới Hoàng hậu.
Quản lý hậu cung hơn nửa năm nay, nàng làm việc thuận lợi hơn nhiều.
Rốt cuộc cũng đã 27 tuổi, dù nàng có luôn bồi bổ, cũng không thấy mang thai, về việc liệu mình có thể sinh hạ hoàng tử hay không, bản thân nàng cũng không mấy tin tưởng.
Nếu mình không thể sinh, vậy phải nhận nuôi người khác.
Như vậy, việc quản lý hậu cung trở nên quan trọng nhất, chỉ khi chính mình nắm giữ mọi thứ, mới có khả năng lớn nhất thực hiện được những gì mình muốn.
Vì thế sau khi suy nghĩ cả buổi trưa, buổi chiều Quý phi liền đi tìm Hoàng đế.
"Đều là thiếp suy nghĩ không chu toàn, chuyện này quả thật là làm không tốt. Nhưng thiếp thật sự không ngờ biểu tỷ lại hồ đồ như vậy, không đến chỗ Hoàng hậu nương nương. Cầu Bệ hạ thương xót nói giúp thiếp một câu, bảo nương nương đừng giận mới tốt."
Anh Quỳnh Lâu nhíu mày, cuối cùng gật đầu.
Không phải nói hắn bất công với thiếp thất, chủ yếu là trước kia vì một chuyện không lớn, Hoàng hậu nổi giận, liên lụy đến Đại công chúa.
Cho nên lúc này Quý phi nói như vậy, hắn cũng không nghĩ nhiều.
Đơn giản chỉ là quán tính, vẫn nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt trước kia thôi.
Bất quá hắn vốn dĩ cũng muốn hôm nay đi thăm Hoàng hậu, tối hôm qua làm như vậy, rốt cuộc cũng có chút không thích hợp, mặc kệ thế nào, Hoàng hậu dạo này không làm sai chuyện gì, hắn cũng không thể không nể mặt nàng.
Vì thế lúc chạng vạng Hoàng đế lại đến Phượng Nghi Cung.
Lúc đó Vô Miên đang viết chữ, nàng khi suy nghĩ vấn đề thích làm chút gì đó, kỳ thật viết chữ cũng đều là ký ức cơ bắp.
Thật sự muốn luyện chữ không thể như vậy không để tâm.
"Nương nương, Bệ hạ đến."
Vô Miên "ừ" một tiếng đứng dậy: "Bệ hạ đến?"
Hoàng đế này dạo gần đây đến có phải hơi nhiều không?
Nàng đặt bút xuống ra khỏi thư phòng nghênh đón, Hoàng đế đã vào hậu điện Phượng Nghi Cung: "Hoàng hậu đang làm gì?"
Vô Miên khẽ cúi người: "Không làm gì cả, xem rồi viết chút chữ."
Anh Quỳnh Lâu nhìn qua, thấy Hoàng hậu mặc một thân thường phục màu trắng pha xanh lam nhạt, áo váy trăm nếp gấp thêu hoa nhỏ, trang sức trên tóc cũng rất đơn giản, lại thêm thân hình nàng hiện giờ gầy đi không ít, trông rất có vẻ nhẹ nhàng.
"Khó được Hoàng hậu dụng tâm học hành như vậy."
"Sống đến già học đến già, đọc sách nhiều luôn tốt." Vô Miên cùng hắn vào chính điện.
"Lời Hoàng hậu nói tuy thô, nhưng thật ra rất có lý." Anh Quỳnh Lâu ngồi xuống nói.
Vô Miên cười với hắn, không tiếp tục đề tài này.
"Chuyện hôm nay, trẫm đã biết."
Vô Miên kinh ngạc nhìn hắn: "Bệ hạ nói chuyện gì?"
Nàng không phải giả vờ, thật là nhất thời không hiểu.
"Người phủ An Quốc công không đến thỉnh an ngươi là họ sai, việc này trẫm đã biết."
Vô Miên có chút cạn lời.
"Chuyện nhỏ thôi." Vô Miên không muốn nói nhiều.
Nhưng nàng quá mức hời hợt, Hoàng đế lại không chắc ý nàng, vì thế lại nói: "Ngươi rộng lượng là tốt nhất, Quý phi cũng không phải bất kính ngươi, hết thảy đều là lỗi của phủ An Quốc công, ngươi cũng đừng so đo chuyện Quý phi không phải, nàng cũng không dễ dàng gì."
Lúc này, vừa lúc Lâm Thủy và Chiếu Hoa bưng trà vào, Vô Miên không vội nói chuyện, đợi các nha đầu bày xong trà nàng mới nói: "Vốn dĩ chuyện này đã qua rồi, buổi sáng ta bất quá nói với Quý phi vài câu như vậy, đến sắc mặt cũng chưa cho nàng. Không mắng nàng cũng không lạnh lùng gay gắt, ta làm Hoàng hậu, tự nhận nói mấy câu đó không sai chứ? Sao chuyện này còn đáng Bệ hạ đích thân đến nói?"
Vô Miên lúc này vẫn mỉm cười: "Ta tuy là kế hậu, kế hậu cũng là thê tử của Bệ hạ. Là chính thất không sai chứ? Nếu ta lại chiếm lý, lại không dùng thế áp người, sao Bệ hạ lại để ý như vậy?"
Lời này nói có lý có tình, thật ra khiến Anh Quỳnh Lâu có chút không tự nhiên: "Trẫm cũng không có ý đó, trẫm chỉ không muốn thấy các ngươi bất hòa, ngươi là Hoàng hậu lẽ ra phải có trí tuệ này."
Vô Miên khẽ mỉm cười lắc đầu: "Bệ hạ bất công thật không giấu giếm, may mà ta rộng lượng, không so đo. Chuyện này ta tự nhận không sai, cho nên phần lớn là Quý phi đa tâm, là Bệ hạ hiểu lầm. Bất quá ai bảo Bệ hạ là phu quân của ta, ta cũng không so đo với Bệ hạ nhiều. Bệ hạ nói trí tuệ, cũng đúng, làm thiếp không hiểu chuyện, làm vợ không thể so đo với nàng. Nếu Bệ hạ bằng lòng, chuyện này cứ bỏ qua như vậy được không?"
Đây là bỏ qua?
Nếu là trước kia, nàng không náo loạn mấy tháng mới thôi sao?
Anh Quỳnh Lâu tự nhiên mong muốn: "Đương nhiên." Chỉ là cái kết quả bỏ qua này, khiến hắn hơi có chút... khó tả.
"Còn nữa, Bệ hạ ngày hôm trước cũng hiểu lầm ta. Gặp Tống ngự nữ, cũng không phải ta sắp đặt, đơn giản chỉ là trùng hợp. Tự nhiên lời này Bệ hạ sợ là không tin, chỉ là Bệ hạ luôn cho rằng ta là bộ dạng trước đây, tự nhiên sẽ hiểu lầm. Bất quá hơn nửa năm không có người, ta suy nghĩ rất nhiều, trước kia quả thật không đúng, hiện giờ chẳng phải đang sửa lại sao?" Nàng mới không nói mình chỗ nào không đúng chỗ nào không tốt, nguyên chủ không tốt, ngu xuẩn, tự cao tự đại, còn không biết mình họ gì.
Nhưng lời này, chỉ có mình nàng có thể nói, người khác không ai được phép.
Nguyên chủ dù không tốt, mình cũng chiếm của người ta một mạng.
"Hoàng hậu thật sự nghĩ như vậy, đó chính là tốt nhất." Anh Quỳnh Lâu rất ngoài ý muốn.
Vô Miên lại lắc đầu: "Ta thật sự nghĩ như vậy, chỉ là Bệ hạ tự mình nghĩ thế nào, đối với ta có phải quá hà khắc không? Ta tuy sinh ra ở hầu phủ, nhưng hầu phủ chúng ta sớm đã suy tàn, mẫu thân ta thậm chí chỉ là con gái một tiểu quan thất phẩm gả cho phụ thân ta. Tổ phụ cả đời chỉ có tước vị, không có chức quan, lên triều cũng không cần đến. Bệ hạ cùng Thái hậu nương nương chọn ta làm Hoàng hậu, ta từ một đứa con gái hầu phủ nhảy lên thành con gái Quốc công phủ, thành Hoàng hậu."
"Dòng dõi chúng ta từ nhỏ sao dám nghĩ ta có thể làm Hoàng hậu? Tự nhiên không hướng tới phương hướng này mà nuôi dạy, làm không tốt, làm không chu toàn, Bệ hạ lại không dung thứ ta. Bất quá chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Bệ hạ, nhà mẹ đẻ của Tiên Hoàng hậu làm hỏng việc, nhưng bản thân nàng ấy bản lĩnh rất tốt. Tuy hiện giờ không ai nhắc đến nàng ấy, nhưng ta từ những chuyện vặt vãnh trong cung, hoặc là một lời nửa câu cũng biết, Thẩm Hoàng hậu là người có năng lực, khôn khéo giỏi giang, điểm này ta thật sự không bằng. Bệ hạ trước sau so sánh, ta càng khiến Bệ hạ không hài lòng. Chỉ là người này với người quả thật không giống nhau, bản lĩnh có cao thấp, xuất thân cũng có cao thấp, từ nhỏ dạy dỗ cũng có cao thấp, đúng không?"
Anh Quỳnh Lâu cảm thấy kinh ngạc.
Hắn thế mà cứ yên tĩnh ngồi nghe người phụ nữ này nói với hắn những lỗi lầm của chính hắn...
Nhưng dường như, thật đúng là không có ý bị xúc phạm...
Thậm chí nàng cứ vậy quang minh chính đại nhắc đến Thẩm Hoàng hậu? Nàng thế mà dám nhắc đến Thẩm thị như vậy...
"Sau này, ta nhất định sẽ học cho tốt cách làm Hoàng hậu, còn xin Bệ hạ thương xót cho ta chút cơ hội, đừng chuyện gì cũng không hỏi một câu đã định tội ta, khiến người ta thất vọng buồn lòng lắm." Vô Miên oán trách.
Anh Quỳnh Lâu uống trà che giấu vẻ hơi xấu hổ của mình: "Tự nhiên."