Xem ra không hề giả dối, mẫu phi của hắn khi còn sống chỉ là một tài nhân trong hậu cung của Tiên đế, có lẽ nếu Tiên đế không mất, tài nhân sinh con sẽ được tấn vị cao hơn chút.
Nhưng Tiên đế đã băng hà, tài nhân cũng băng huyết mà chết. Anh Quỳnh Lâu truy phong cho bà ta tước Tiệp dư.
Cho nên nhà mẹ đẻ của đứa nhỏ này cũng không có ai chống lưng, hoàn toàn dựa vào Thái hậu và Hoàng đế nuôi dưỡng.
Quả thật cũng không lấy ra được vật gì quý giá để mừng thọ.
"Tấm lòng chân thành là món quà tốt nhất mà, nghĩ xem mẫu hậu ngươi tôn quý là Thái hậu, cái gì cũng không thiếu, ngươi dùng lòng hiếu thảo dâng lên, bà ấy chắc chắn sẽ vui." Vô Miên nghiêm túc nói.
Đây chẳng phải là gợi mở cho hắn một ý tưởng sao?
Thập nhị hoàng tử vui vẻ gật đầu.
Hai người cứ như vậy trò chuyện một hồi lâu, mới đứng dậy trở về.
Đến giờ cơm trưa, Lữ Trung ở trước mặt Anh Quỳnh Lâu nhắc đến chuyện này: "Hôm nay Hoàng hậu nương nương cùng thập nhị hoàng tử ở Ngự Hoa Viên ngồi hơn một canh giờ."
Bọn họ cũng không có ý nhìn chằm chằm Hoàng hậu hay thập nhị hoàng tử, nhưng ở Ngự Hoa Viên, trước mặt mọi người ngồi một canh giờ chuyện này cũng không giấu được.
Vì hiếm lạ, cho nên Lữ Trung mới bẩm báo với Hoàng đế.
Anh Quỳnh Lâu liếc hắn một cái: "Nói chuyện gì?"
"Nô tỳ vô năng, không biết ạ." Lữ Trung vội giải thích.
"Ừ, hiếm thấy." Anh Quỳnh Lâu cũng không mấy để ý, chẳng biết cái "hiếm thấy" này là nói Hoàng hậu hay là thập nhị đệ.
Về đến Phượng Nghi Cung, Vô Miên dù sao cũng bị Lâm Thủy và Chiếu Hoa khuyên nhủ.
"Ngài là Hoàng hậu, ngài không chuẩn bị thì thôi, Điện Trung Tỉnh đều có an bài, ngài chỉ cần nói một tiếng là được. Sao có thể vẽ một bức tranh là xong... Ngài tặng lễ như vậy, các phi tần bên dưới sẽ xử sự thế nào?" Hoàng hậu nương nương hiện giờ thật là...
Không tranh cũng không thể tùy tiện được.
Vô Miên cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Được được được, đã biết rồi, vậy bảo Điện Trung Tỉnh an bài đi thôi."
Mấy ngày sau, Hoàng đế truyền chỉ, tấn vị vài vị tân nhân.
Vô Miên ngồi ở Phượng Nghi Cung, nhìn mấy vị tân nhân được tấn vị bên dưới hành đại lễ với nàng.
Hứa bảo lâm tấn vị thành Hứa lương nghi, Lý bảo lâm tấn vị thành Lý lương nghi, Vân ngự nữ tấn vị thành Vân Bảo Lâm, Mộ Dung ngự nữ không chỉ vượt cấp tấn vị thành lương nghi, còn được ban phong hiệu: Hân.
Vô Miên nhìn kỹ Hân lương nghi này vài lần, thấy nàng lớn lên quả thật không tệ, khí chất cũng xuất chúng, không khỏi gật đầu, Anh Quỳnh Lâu mắt nhìn tốt.
Vô Miên nói vài câu lấy lệ, theo quy củ ban thưởng rồi bảo mọi người đứng lên.
Dù sao hiện giờ chỉ là địa vị thấp, tấn vị cũng chỉ là một câu, thậm chí không cần nghi lễ chính thức nào, cho nên không cần quá coi trọng.
"Mùng chín tháng tư là thiên thu của Thái hậu nương nương, mắt thấy không còn mấy ngày nữa. Năm nay tuy không phải chính thọ, nhưng cũng phải làm thật tốt. Đã xin chỉ thị của Thái hậu nương nương, ý của nương nương là tổ chức ở Di Ninh Cung. Điện Trung Tỉnh cũng đang chuẩn bị, Hoàng hậu nương nương có chỉ thị gì không?" Quý phi hỏi.
"Không có, ngươi nghĩ chu đáo làm thỏa đáng, ngươi làm là tốt rồi. Phàm là làm việc lớn, sợ nhất là lắm lời, ngược lại làm không xong. Bản lĩnh của ngươi ta rõ hơn ai hết, ta tin tưởng ngươi." Vô Miên nói vô cùng nghiêm túc.
Chỉ là nghiêm túc có chút giả tạo.
"Nương nương quá khen." Quý phi nhất thời thật sự không phân rõ Hoàng hậu rốt cuộc có ý gì.
"Ta nói đều là lời thật lòng, ngươi cứ làm tốt, đến ngày chính thọ, ta chỉ lo ăn uống thôi." Vô Miên cười ha hả.
"Vâng." Quý phi hơi cúi đầu tỏ vẻ khiêm tốn.
Lúc này các tân nhân trong lòng không khỏi thầm nghĩ, rốt cuộc một vị Hoàng hậu mặc kệ mọi chuyện này ít nhiều cũng khác với những gì các nàng tưởng tượng.
Quả nhiên sau khi thỉnh an buổi sáng kết thúc, các tân nhân tốp năm tốp ba bắt đầu xì xào bàn tán.
"Hoàng hậu nương nương là kế hậu, Quý phi nương nương lại từ Đông Cung đã là lương đệ. Quả nhiên là không giống nhau." Hứa lương nghi nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, hiện giờ cung vụ đều do Quý phi nương nương quản, Quý phi nương nương tuy không có hoàng tử, nhưng còn có Đại công chúa mà. Nàng lại được sủng ái thật sự, lại là phi tần đứng đầu nữa. Khó trách Hoàng hậu nương nương đối với nàng cũng khách khí như vậy." Trương ngự nữ phụ họa.
Mặc kệ tân nhân xì xào bàn tán thế nào, dù sao Vô Miên lại ứng phó xong một ngày sai sự, thoải mái dễ chịu tiếp tục ngủ.
Mỗi ngày ngủ nướng thật là thoải mái vô cùng.
Tỉnh ngủ xong, Lâm Thủy vào nói: "Nội thị của Thái hậu nương nương đến, nói là mời ngài hôm nay đi xem đêm diễn ạ."
Thái hậu thích xem diễn, còn đặc biệt thích xem diễn đêm, vì thế trong cung thường có đêm diễn, đây cũng là một sở thích kỳ lạ.
"Đã biết." Vô Miên không phải lần đầu tiên bồi Thái hậu xem đêm diễn.
Bất quá sau khi khỏi bệnh vẫn là lần đầu tiên.
Lúc chạng vạng nàng mặc một thân váy màu tím đến Di Ninh Cung, Di Ninh Cung có một khu vườn nhỏ, sân khấu kịch cũng có.
Khi đến liền thấy hai vị thái phi bồi Thái hậu, Quý phi và Hiền phi cũng đã đến trước.
Vô Miên tiến lên thỉnh an, Thái hậu bảo miễn lễ, cười nói: "Nam phủ dạo này mới đến mấy người hát tuồng, nói là hát hay lắm, hôm nay chúng ta có phúc nghe rồi."
Vô Miên cười làm lành: "Có vở mới nào không ạ?"
Thái hậu chỉ Linh Chi, Linh Chi liền đưa lên một bản danh sách các vở diễn: "Hoàng hậu nương nương xem, mấy vở này là mới. Thái hậu nương nương đã chọn rồi, ngài chọn mấy vở?"
Vô Miên nhận lấy xem một chút, chỉ vào một cái tên 《 Thiên Lí Vân Kiều Hội 》: "Ta xem cái này hay, chọn cái này đi."
"Vâng ạ." Linh Chi cười đưa lại cho hai vị thái phi, các thái phi cũng tùy ý chọn một vở.
Những vở này đều không dài, hết hồi này đến hồi khác.
Trong lúc nói chuyện, mấy vị hoàng tử và công chúa của Tiên đế còn ở trong cung cũng đến, trong đó có cả thập nhị hoàng tử ngốc nghếch.
Phía sau Lệ phi, Dung phi, Lý chiêu nghi, Khương chiêu dung cũng đến.
Hoàng đế đến cuối cùng, Thái hậu mới tuyên bố bắt đầu.
Sau khi dùng bữa ở chỗ Thái hậu, mọi người di chuyển đến sân khấu, trên đài các diễn viên khấu đầu rồi chuẩn bị bắt đầu.
Sân khấu đối diện hàng đầu tiên Thái hậu ngồi ở giữa, để thể hiện ý kính trọng bề trên, hai bên bà là hai vị thái phi.
Bên tay trái mới là Hoàng đế và Hoàng hậu. Bên tay phải là các hoàng tử của Tiên đế.
Hàng thứ hai mới là phi tần và con cái của Anh Quỳnh Lâu, cùng với các công chúa của Tiên đế.
Diễn bắt đầu, Thái hậu xem rất chăm chú.
Vô Miên cũng cảm thấy được, loại tuồng Côn khúc này khá hay. Có thể vào cung hiến nghệ, tự nhiên công phu là tốt. Nàng cũng xem rất thích thú.
Nhưng Anh Quỳnh Lâu xem có vẻ mệt mỏi, hắn không thích xem diễn. Nếu không thích xem diễn, tự nhiên muốn ngủ gật.
Thật ra trong nhóm người này không nhiều người thích xem diễn, ví dụ như Lệ phi.
Lệ phi xem buồn ngủ chết đi được, nhưng nàng lại ngồi sau Thái hậu, ngay cả ngáp cũng không dám, thậm chí không dám cử động quá mạnh để đổi tư thế.
Chỉ có thể véo tay mình trong tay áo để giữ tỉnh táo.
Hoàng đế không thích xem, cũng không chọn vở. Dù sao hai mẹ con Thái hậu cũng không chú ý những cái đó.
Vì thế đến vở diễn thứ hai là do Hoàng hậu chọn.
Vô Miên vốn tùy tiện chọn, không ngờ vở diễn này cũng không tệ lắm. Kể về một đôi vợ chồng mới cưới vì chiến loạn mà ly biệt mười năm.
Chồng tưởng vợ đã chết, vợ tưởng chồng đã chết. Nhưng cả hai đều không chịu tìm người mới, cứ như vậy chờ đợi, mỗi người trải qua những năm tháng gian nan.