Hỉ Thước liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền nhỏ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương coi trọng điện hạ nhà chúng ta đó. Nếu điện hạ nhà chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa thì sao? Khi đó ngài cái gì cũng xứng.” Liêu thị lại mím môi lắc đầu. “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngày thứ hai sau đại hôn vào cung thỉnh an, ta đã nhìn ra. Hoàng hậu có lòng đó, nhưng…” Nàng nhớ lại thái độ nhàn nhạt của bệ hạ lúc ấy. Lời Thái hậu nói mang ý khác. Còn có biểu tình của các phi tần trong hậu cung… “Ngươi có biết Ninh phi năm đó không?” Liêu thị hỏi. “Nô tỳ biết, chẳng phải nói là bệnh nặng qua đời?” Hỉ Thước nói. “Cái gì mà bệnh nặng qua đời. Hôm trước còn khỏe mạnh, lập tức đã không còn?” Liêu thị cười nhạo: “Hoàng gia, thứ không thể tin nhất chính là bệnh nặng qua đời. Dân gian cũng chẳng có ai lập tức bệnh nặng mà chết. Trong cung nuôi cả đám thái y như vậy, lại vẫn có thể để một chủ tử đột ngột ra đi? Chẳng phải nực cười sao?” Lần trước ai bệnh chết nhỉ? Cẩn Đức phi? “Ý ngài là… nàng là…” Sắc mặt Hỉ Thước khó coi. “… Ai. Vốn dĩ ta cũng không để ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.