Đêm buông xuống, bệ hạ đến Chuế Vân Cung của Lan Phi.

Nghĩ là để trấn an.

Nhưng không tấn vị cũng không chỉ một mình Lan Phi, Quý Phi và Đức Phi đều không đợi được bệ hạ.

Lan Phi tuy rằng thất vọng, vẫn muốn gọi Vận Tiểu Nghi cùng ra, hôm nay Vận Tiểu Nghi tấn vị, cũng nên tạ ơn.

Nàng ta còn đang mang thai, càng thêm vẻ vang.

Bất quá Vận Tiểu Nghi cũng còn tính hiểu chuyện, gặp bệ hạ xong, liền cáo lui trước.

Lúc này Lan Phi trong lòng mới dễ chịu hơn một chút.

Hạ Cẩn Li vẫn rất có lòng dỗ dành nàng ta, hơn nữa hứa hẹn, chỉ cần Lan Phi có thể mang thai, liền sẽ cho nàng ta tấn vị.

Lan Phi không có gia thế gì, tính tình cũng còn thảo hỉ, cho nên Hoàng Đế cũng không cần suy xét quá nhiều, muốn sủng thì sủng.

Bất quá hiện giờ Lan Phi nếu lại tấn vị, quả thật là phá lệ.

Nàng ta ngay từ đầu sơ phong đã quá cao.

Hoàng Đế kỳ thật có chút hối hận, lúc trước mới đăng cơ còn trẻ tuổi.

Bao gồm cả Quý Phi, kỳ thật đều không nên cho vị phân cao như vậy. Nếu Quý Phi và Đức Phi đều là nhị phẩm phi vị, hiện giờ liền dễ thao tác hơn.

Bất quá hối hận đã muộn, điều này cũng chứng minh, dù là Hoàng Đế, cũng không thể làm mọi chuyện đều đúng, chỉ là sai rồi cũng không ai dám nói.

Hạ Cẩn Li ở chỗ Lan Phi, gần đây chính là ba ngày.

Lan Phi vốn được sủng ái, đến lúc này càng chứng thực danh tiếng sủng ái trong hậu cung của nàng ta.

Liên tiếp mấy ngày, trong Phượng Nghi Cung, không ai không ngưỡng mộ nàng ta.

Ngày mùng hai tháng chín, tin đại thắng ở Tây Nam truyền đến, Hạ Cẩn Li hạ vài đạo ý chỉ, tưởng thưởng các vị công thần.

Phụ thân Hoàng Hậu đã phong đến không thể phong thêm, vì thế chỉ còn thưởng vật chất.

Toàn gia trên dưới, ban thưởng vô số.

Ban thưởng như vậy, khiến Hoàng Hậu sợ hãi quỳ xuống trước Chính Dương Cung cầu xin: “Thần thiếp phụ thân huynh đệ vì nước chinh chiến, vốn là theo lẽ thường phải vậy. Bệ hạ mấy phen ban thưởng, thật sự khiến thần thiếp sợ hãi, cầu bệ hạ đừng ban thưởng thêm cho phụ thân huynh đệ thần thiếp nữa, thần thiếp thay phụ thân huynh đệ, thâm tạ bệ hạ.”

Hạ Cẩn Li tự mình đỡ nàng dậy: “Hành vi của Hoàng Hậu như vậy, có thể thấy được An Quốc Công dạy con có cách, có thể thấy được nhân phẩm. Trẫm thập phần vui mừng. Hoàng Hậu đừng sợ hãi, An Quốc Công là trung thần lương tướng, trẫm vì có thần tử như vậy mà cao hứng. Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, cũng là khuôn mẫu cho hậu cung. Trẫm có phúc.”

Hai vợ chồng ở Chính Dương Cung dưới sự vây xem của một đám thần tử, có một màn khen ngợi lẫn nhau.

Cuối cùng, Hoàng Hậu được bệ hạ dùng ngự liễn đưa về.

Chuyện này truyền ra thành giai thoại, Hoàng Hậu khiêm cung rộng lượng, bệ hạ và Hoàng Hậu ân ái hòa thuận.

Trong Từ An Cung, Lâm Thái Hậu nghe xong cười rộ lên: “Mấy năm trước a, ta thấy đầu óc Hoàng Hậu bổn, không thông suốt. Hiện giờ không phải rất tốt sao? Thanh danh có, lợi ích thực tế có, cái này chẳng phải hữu dụng hơn tranh sủng sao? Làm Hoàng Hậu, lấy đại nghĩa làm trọng.”

“Nương nương nói phải, Hoàng Hậu còn trẻ, chẳng phải chậm rãi rồi sẽ trưởng thành? Hoàng Hậu nương nương trước kia xuất thân không tính cao, hiện giờ đuổi kịp rồi, chẳng phải vừa vặn sao? Mắt nhìn người của Tiên Đế thật tốt, nếu thật sự chọn vị nào đó ở Ngọc Chỉ Cung… Hậu cung này còn không biết sẽ ra sao nữa.” Phạm cô cô lắc đầu.

“Ha hả, không thể không nói, mắt nhìn người của Tiên Đế thật tốt. Năm đó, ta còn nói thả cô nương Thích gia không cho Thái Tử làm Thái Tử Phi, sao lại chọn con gái nhà tam phẩm tướng quân? Giờ xem ra, là mắt ta kém. Là ta nhìn không xa. Cô nương Thích gia tốt thì tốt, nhưng ngạo khí quá cao. Nàng ta mà làm Hoàng Hậu, những nữ nhân khác trong hậu cung không có đường sống.” Thái Hậu nói.

“Đúng vậy, nhìn bệ hạ hiện giờ một năm có thể đến Ngọc Chỉ Cung mấy lần.” Phạm cô cô cười nói.

“Nương nương, cô nương Thích gia này, cũng không hẳn đều như vậy. Nô tỳ thấy, cái Thích Bảo Lâm này… à, giờ phải gọi là Tiểu Nghi, cái Thích Tiểu Nghi này tính tình không giống với tỷ tỷ nàng ta đâu.” Nha đầu Thanh Hồ cười nói.

“Ừ, cái Thích Tiểu Nghi này cũng có chút ý tứ, bất quá chỉ là một Tiểu Nghi, chờ khi nào nàng ta có thể bò lên trên chín tần rồi nói sau. Hiện giờ không đáng nhắc tới.” Lâm Thái Hậu xua tay.

“Hoàng Hậu làm tốt, các ngươi đi, chọn đồ tốt hơn, đưa cho nàng ta.” Lâm Thái Hậu lại nói.

Phạm cô cô cười: “Nô tỳ tự mình đi vậy.”

Hoàng Hậu phong cảnh thế nào không đề cập tới.

Quý Phi đối với Thích Tiểu Nghi chiếu cố vẫn liên tục, hiện giờ quả thật khiến mọi nơi trong hậu cung cảm thấy, Quý Phi chiếu cố Thích Tiểu Nghi.

Vân Li tấn vị xong, không có biến hóa rõ ràng.

Bổng lộc nhiều hơn chút, bất quá hiện giờ cũng không lĩnh.

Đến nỗi khác, Tiểu Nghi và Bảo Lâm, khác nhau cũng không lớn lắm.

“Tiểu Nghi, Quý Phi nương nương lại bảo người mang điểm tâm đến cho ngài, nói là do phòng bếp nhỏ trong cung của nàng ta làm.” Thù Du nói.

“Ha hả.” Vân Li bỗng nhiên cười rộ lên.

“Tiểu Nghi?”

“Không có gì, ngươi nghe qua ‘tốt quá hóa lốp’ chưa? Ai, ta đã nói rồi, nàng ta thích Thanh Loan dáng vẻ đẹp, gia thế tốt, hiểu quy củ cũng không tính là khuyết điểm, cho nên không coi là sủng ái cũng không đến mức như hiện giờ không thấy bệ hạ. Nguyên lai là như vậy.” Vân Li nhẹ nhàng ghé vào bàn: “Nàng ta nếu chiếu cố nhẹ nhàng một chút, còn có thể nói là tình thân. Hiện giờ hận không thể mỗi ngày tỏ vẻ chiếu cố ta, có phải có chút cố tình không?”

Cho nên cái Thích Thanh Loan này, ít nhiều có chút chỉ vì cái trước mắt thôi. Tính cách này mà ở hậu cung hỗn có thể không có hại sao? Cũng chính là gia thế tốt, bằng không nàng ta chết cũng không hỗn được đến Quý Phi đâu.

“Tiểu Nghi nói phải, hiện giờ quả thật quá đáng.” Thù Du nói.

“Nếu quá đáng, chi bằng cho nàng ta một vố đau.” Vân Li cười xấu xa.

“A? Tiểu Nghi ngài muốn làm gì?” Thù Du khó hiểu.

“Hôm nay đưa đến cái gì?” Vân Li hỏi.

“À, là bánh mứt táo. Nói là ngài thích ăn.” Thù Du nói.

“Hừ, đi, tìm chút thuốc viên đến, không cần biết là thuốc viên gì cũng được.” Vân Li nói.

Hiện giờ trong cung cũng có chút thuốc viên, tỷ như trị ho, trị khàn tiếng linh tinh.

Thù Du rất nhanh liền lấy đến một bình sứ nhỏ, là thuốc phòng cảm nắng mùa hè.

“Đến đây, lấy mấy viên, nghiền nát xoa lên bánh điểm tâm này.” Vân Li nói.

“Tiểu Nghi, cái này… cái này quá rõ ràng.” Thù Du nói.

“Không sao, ta là kẻ ngốc mà. Sợ gì?” Vân Li cười.

Chỉ Phù cười nói: “Vậy cũng được, Thù Du đừng do dự, Tiểu Nghi chắc chắn có ý tưởng.”

Vì thế Thù Du không do dự nữa, hai người cùng nhau nghiền nát thuốc viên xoa lên bánh điểm tâm, dùng muỗng ấn vào.

Vừa hay bánh mứt táo cũng có màu sẫm, thoạt nhìn không quá rõ.

Bất quá ngửi một chút liền biết mùi không đúng rồi.

“Thay quần áo cho ta, chúng ta đi tìm Hoàng Hậu nương nương nói lý lẽ. Quý Phi nương nương đây là có ý gì? Muốn hạ độc ta sao?” Vân Li nhíu mày.

Hai nha đầu đều vui vẻ, hầu hạ nàng thay một bộ xiêm y, khoác thêm áo choàng, liền hướng cung Hoàng Hậu đi.

Hoàng Hậu nghe nói Thích Tiểu Nghi đến, còn mang theo hộp đồ ăn, liền sửng sốt.

“Mang theo hộp đồ ăn?” Hoàng Hậu liếc nhìn Như Ý.

“Vậy, chẳng lẽ là mang đồ ăn đến cho ngài?” Như Ý cũng khó hiểu.

“Cho vào đi.” Hoàng Hậu nói.

Chỉ chốc lát, Vân Li liền tiến vào, sau khi thỉnh an Hoàng Hậu liền quỳ xuống: “Hoàng Hậu nương nương, cầu nương nương làm chủ cho thiếp.”

“Đây là làm sao vậy?” Hoàng Hậu tò mò.

“Hoàng Hậu nương nương, thiếp… thiếp hôm nay nhận được điểm tâm có vấn đề, là của Quý Phi nương nương đưa, thiếp… nuốt không trôi cục tức này. Cầu nương nương làm chủ.” Vân Li nói, tự mình mở hộp đồ ăn ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play