“A? Chẳng lẽ nàng còn muốn mượn sức Trương chiêu viện?” Chỉ Phù khó hiểu: “Mượn sức cũng vô dụng đi? Nhà mẹ đẻ Trương chiêu viện hiện giờ trừ bỏ một người anh trai ốm yếu còn cái tước vị có ích lợi gì?”
Vân Li khẽ cười lắc đầu: “Ngươi nói, Trương chiêu viện vì sao muốn nói câu nói kia?”
“Cái này…… Nô tỳ thấy nàng là sợ chết đi, muốn kích một chút Hoàng hậu nương nương. Đại khái là muốn chờ bệ hạ hồi kinh, hảo niệm tình Đại hoàng tử đã mất và Nhị hoàng tử hiện giờ, nói không chừng cũng chỉ là giáng vị, giữ được mạng nàng.” Chỉ Phù nói.
“Ta lại không nghĩ như vậy. Thật ra Trương chiêu viện là người dám làm dám chịu. Chuyện đến nước này, nàng chỉ sợ không sợ chết. Nàng là chờ bệ hạ hồi kinh, nhưng chờ để làm gì?” Khóe miệng Vân Li nhẹ nhàng cong lên: “Ngươi nói, nàng từ Đông Cung đã đi theo Thái tử phi, ngươi còn nhớ năm đó nàng là người duy nhất ủng hộ Hoàng hậu không? Ngươi đoán nàng biết bao nhiêu chuyện của Hoàng hậu?”
“Còn Thục phi thì sao, sao nàng ta bỗng nhiên lại nói những lời đó? Chuyện ta đoán được, ngươi nghĩ nàng ta không đoán được sao? Người ta khi biết mình sắp chết, sẽ không giấu giếm bất cứ điều gì nữa. Trong lòng Trương chiêu viện có hận ý. Con trai ruột của nàng là Đại hoàng tử, còn cái thai non năm đó. Nàng đều hận. Gặp bệ hạ, chỉ sợ liền phải vạch tội Hoàng hậu.”
“Ngài nói như vậy, nô tỳ liền hiểu rồi. Thục phi nương nương là muốn gọi nàng ta gặp bệ hạ! Nếu bệ hạ tức giận, nói không chừng sẽ phế hậu…” Tim Chỉ Phù đập nhanh hơn.
“Một khi phế hậu, tất nhiên phải lập hậu. Ta nghĩ không ra có quý nữ danh môn nào đủ năng lực áp chế hậu cung.” Vân Li lắc đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play