“Ngươi nếu muốn biểu hiện ngươi công bằng, ngươi chính là bao biện làm thay, Hoàng hậu nương nương chưa mở miệng, ngươi dựa vào cái gì nói cái này? Ngươi nếu là tưởng dẫm lên ta tỏ vẻ ngươi công bằng, ngươi chính là dối trá! Ngươi dựa vào cái gì thế Hoàng hậu nương nương nói lời này? Liền tính ngươi là Quý phi, ngươi nên phụ tá Hoàng hậu nương nương, kia cũng là Hoàng hậu nương nương làm không hảo ngươi mới có tư cách. Hiện giờ Hoàng hậu nương nương nói cái gì ngươi liền vội vã biểu hiện?”

“Sao thế nhân đều nói ngươi hiền huệ, đều nói ngươi có thể làm? Sao thế nhân lại không thấy ra cái dối trá của ngươi? Không thấy ra cái hùng hổ dọa người của ngươi?”

Những lời này của Vân Li, có thể nói long trời lở đất.

Chưa từng có ai dám nói với Quý Phi như vậy.

Ngay cả Hoàng Hậu cũng chưa từng.

Lúc này Hoàng Hậu có một khoảnh khắc ngây người.

“Thích Bảo Lâm, phải chú ý quy củ.” Chỉ là lời này của bà, nói thật là một chút ý trách cứ cũng không có.

“Vâng, Hoàng hậu nương nương, thiếp tự biết chống đối phi tần địa vị cao là bất kính. Chỉ là thiếp thật sự xem không hiểu việc Quý Phi nương nương làm, tình nguyện bị phạt, cũng muốn nói thẳng.” Vân Li nói.

“Thích Vân Li! Ngươi còn biết đây là hậu cung sao?” Quý Phi nghiến răng.

“Ai da, Quý Phi nương nương bớt giận, sao ta nghe những lời này của Thích Bảo Lâm… Ai da, tuy nói là có chút quá đáng, nhưng cũng không tính là quá sai. Quý Phi nương nương thật sự quá nóng vội đó.” Lan Phi bật cười.

Đức Phi không ở, Lan Phi cũng không còn thân cận với Hoàng Hậu như vậy, nhưng bề ngoài vẫn là thuận theo Hoàng Hậu.

Có thể nói, không ai tự dưng lại thể hiện ra mình đối nghịch với Hoàng Hậu.

Trừ Quý Phi.

“Tốt, Quý Phi xưa nay như thế, chắc cũng quen rồi.” Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng.

“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp hết thảy đều là vì hậu cung hòa thuận.” Quý Phi đứng dậy, hành lễ, hoàn toàn không cảm thấy chột dạ.

“Hứa Bảo Lâm, ghen tị là tối kỵ, niệm ngươi phạm lỗi lần đầu, bổn cung liền nhẹ phạt ngươi một lần. Nếu còn lần sau, bổn cung sẽ không nhẹ tay.” Hoàng Hậu gạt Quý Phi sang một bên nói.

Lúc này Hứa Bảo Lâm nào dám nói gì: “Vâng, thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

“Nếu ngươi nhận lỗi, liền phạt ngươi ba tháng bổng lộc, đóng cửa sám hối bảy ngày, ngươi có phục không?” Hoàng Hậu nói.

“Vâng, thiếp phục, Hoàng hậu nương nương phạt đúng lẽ, xử sự công bằng, thiếp tâm phục khẩu phục, khấu tạ Hoàng hậu nương nương ân điển.” Hứa Bảo Lâm hành đại lễ.

“Thích Bảo Lâm, ngươi tuy bênh vực lẽ phải, rốt cuộc trong cung có quy củ, chống đối người địa vị cao, cũng phải phạt. Bổn cung phạt ngươi một tháng bổng lộc, sao chép cung quy một lần, ngươi có phục không?” Hoàng Hậu nói.

Hình phạt này chẳng khác nào trò đùa.

Vân Li trong lòng buồn cười.

“Thiếp tâm phục khẩu phục, Hoàng hậu nương nương quy củ nghiêm minh, lại khoan dung đãi hạ, là phúc khí của thiếp. Khấu tạ Hoàng hậu nương nương.” Vân Li cười khanh khách nhận phạt.

Chủ yếu là lần sao chép cung quy này thật buồn cười.

Lần này rốt cuộc là phạt Vân Li, hay là… cổ vũ nàng lần sau tiếp tục?

Dù sao một tháng bổng lộc, Vân Li thật tình không đau lòng.

Theo quy củ, một Bảo Lâm, một tháng được mấy lượng bạc?

Dù sao cũng không đau.

Trong khoảng thời gian Vân Li vào cung, hơn phân nửa vẫn dùng bạc nhà mang theo để sống, bất quá hiện giờ, theo số lần thị tẩm nhiều lên, liền không cần như vậy.

Nàng sẽ không thiếu tiền tiêu.

Cho nên chỉ là bổng lộc, vấn đề không lớn.

Nếu Hoàng Hậu khấu hết bổng lộc, vậy có chút khó xử. Tuy nói cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng củi gạo mắm muối đều bị khấu, vậy… vẫn có chút phiền toái.

Quý Phi vẫn là lần đầu tiên mất mặt như vậy.

Đáng tiếc nàng chỉ là Quý Phi, dù thế nào, Hoàng Hậu ở đây, nàng cũng không có cách nào vượt mặt bà ta.

Xét đến cùng, nàng chính là hận Hoàng Hậu.

Nếu không phải Hoàng Hậu xuất hiện ngang trời, nàng chính là Thái Tử Phi năm đó, hiện giờ là Hoàng Hậu.

Quý Phi dù tốt đến đâu, so với mẫu nghi thiên hạ Hoàng Hậu, khác biệt đâu chỉ quá nhiều?

Thích Thanh Loan sinh ra vốn là để trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thế gian này, căn bản khinh thường việc làm Hoàng Hậu.

Nhưng hôm nay, Thích Vân Li dám nói chuyện với nàng như vậy, nàng còn không thể phản bác.

Quý Phi hít sâu một hơi, trong lòng đã có tính toán.

Sau khi thỉnh an tan, Hoàng Hậu nói: “Cái Thích Bảo Lâm này, thật là có ý tứ. Dám trước mặt mọi người không nể mặt Quý Phi như vậy.”

“Có thể thấy nàng ta cũng thật ngốc, cha nàng ta bất quá là quan tứ phẩm, chỉ sợ cả nhà còn phải sống dựa vào đại bá nàng ta.” Như Ý cười nói.

“Nhưng như vậy lại tốt, người khác không dám chống đối Quý Phi, nhưng Thích gia nữ nhi đến chống đối chẳng phải vừa lúc?” Tùng Lộ nói.

“Đúng vậy, cứ như vậy rất tốt. Các ngươi bảo người để mắt chút, nếu Thích Bảo Lâm hữu dụng như vậy, không thể để nàng ta bị người hại.” Cái “bị người” này, đương nhiên là nói Quý Phi.

Hoàng Hậu trước sau đều cảm thấy, Quý Phi khó đối phó.

Chủ yếu là gia thế quá tốt.

Nhưng Thích Bảo Lâm nếu muốn leo lên, không phải chuyện một sớm một chiều.

“Vâng, nương nương yên tâm đi.” Như Ý và Tùng Lộ nói.

“Nương nương nghỉ ngơi một lát đi, tối qua ngài cũng không ngủ ngon, tra chuyện đó cũng không phải lập tức có thể điều tra rõ. Hiện giờ chẳng phải cũng có chút manh mối rồi sao.”

“Thôi, ta ngủ một lát, chỉ là cái manh mối đó tính là gì?” Hoàng Hậu thở dài.

Chỉ là điều tra ra, bên Quý Phi có một thái giám thô sử, có quan hệ tốt với bên Thái Y Viện.

Đây có thể tính là chứng cứ gì chứ? Dù bà ta muốn vu oan, cũng không thể lấy cái này ra nói, bằng không chính là trò cười cho thiên hạ.

Quý Phi trở về Ngọc Chỉ Cung, đập vỡ chén trà: “Đi Thích gia, kể chuyện hôm nay với mẹ ta, nói với mẹ ta, đã đến lúc vào cung thăm ta rồi.”

“Vâng, nương nương bớt giận, nô tỳ này liền đi.” Miên Tinh cũng biết hôm nay Thích Bảo Lâm quá càn rỡ, cho nên vội vã trở về.

Quý Phi hít sâu một hơi, thầm nghĩ Thích Vân Li hiện giờ quá kiêu ngạo, là ỷ vào bệ hạ gọi nàng thị tẩm vài lần sao?

Nàng nhất định khiến Thích Vân Li biết cái gì gọi là thuận theo!

Vân Li về đến chỗ ở của mình, liền cười nói: “Nhìn nàng ta tức giận, sao ta lại vui vẻ như vậy? Ta quả nhiên xấu tính.”

“Bảo Lâm sao lại nói mình như vậy, là do Quý Phi nương nương bất công mà.” Thù Du nói.

“Đúng vậy, là Hứa Bảo Lâm, hết lần này đến lần khác, ngài với nàng ta không có thù hận gì, cứ nhìn chằm chằm ngài làm gì? Hoa Bảo Lâm thị tẩm rồi, lại không thấy nàng ta chua ngoa như vậy.” Chỉ Phù nói.

“Ai mà biết được, ta mặc kệ nàng ta. Lời ta nói hôm nay không phải dọa nàng ta, bệ hạ chắc chắn không thích nàng ta như vậy.” Vân Li cười nói.

Hạ Cẩn Li người này, hiện giờ không tính là quá hiểu biết hắn, nhưng hắn kiêu ngạo là thật.

Nếu hắn có thể sủng ái Hứa Bảo Lâm…

Vậy Vân Li thật sự tự chọc mù mắt mình.

Bất quá cha của Hứa Bảo Lâm là quan lớn địa phương, cho nên mới vừa vào cung đã có vị phân.

Vân Li không để bụng chuyện Hoàng Hậu phạt, một lần sao chép cung quy cũng dễ làm, coi như luyện chữ.

Nhưng Hứa Bảo Lâm thì không giống.

Cha nàng ta tuy là quan lớn địa phương, nhưng vào kinh có thể mang bao nhiêu tiền chứ? Cha nàng ta thật sự không phải là một đại tham quan. Huống chi trong nhà chị em nhiều, nàng ta tuy nói là con vợ cả, nhưng… không được sủng ái. Có thể mang chút đỉnh cũng không tệ rồi.

Hiện giờ kinh tế của nàng ta cũng rất eo hẹp.

Tức giận mắng Vân Li, cũng không làm nên chuyện gì, lại không dám để chính điện nghe thấy, tức đến đau gan.

Đáng tiếc nàng ta tự tìm, sợ là về sau đau gan nhiều lắm.

Hứa Bảo Lâm: Ta đau gan.

Tác giả: Ta đau răng, thật đau, anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play