Tin nhắn của Trần Ngũ vừa gửi đi không lâu thì bên phía chủ thuê đã trả lời. Phi Ưng và những người khác cho rằng chủ thuê có thể sẽ yêu cầu xác minh, gửi video cận cảnh của “con mồi” hoặc thông tin từ thiết bị đầu cuối cá nhân, nhưng không ngờ chủ thuê lại rất tự tin, hoặc cũng có thể là “con mồi” Lâm Y không quan trọng với hắn. Dù sao thì chủ thuê chỉ xác nhận đã nhận được người rồi gửi ngay thời gian và địa điểm giao hàng cho Trần Ngũ.
【Trong vòng một tiếng, đưa người đến Phong Đảo.】
Phong Đảo là một khu nhà máy bỏ hoang, rộng 5000 km vuông. Từ mười năm trước, Phong Đảo đã được chính phủ Tam Giang quy hoạch là khu cải tạo và phát triển mới. Chỉ là vì nơi đó có quá nhiều vấn đề lịch sử để lại, ô nhiễm từ các nhà máy chưa được xử lý triệt để, từ trường cũng luôn rất hỗn loạn, máy móc đưa vào không chỉ thường xuyên bị hỏng hóc mà hao tổn cũng rất lớn. Sau năm năm khởi công và hai lần doanh nghiệp bị đứt gánh tài chính, dự án cải tạo này đã bị đình chỉ vô thời hạn.
Vì vậy, trong những năm gần đây, nơi đó gần như trở thành vùng đất không người quản lý, rất nhiều giao dịch phi pháp đều được thực hiện ở đó.
Tin nhắn của chủ thuê vừa đến, Phi Ưng và Tào Đông lập tức nhìn thấy. Nhân viên kỹ thuật của Tào Đông nhanh chóng dựa vào manh mối này để điều tra vị trí của Vương Nguyệt, Phi Ưng và những người xung quanh xác định hành động tiếp theo.
Trần Ngũ theo phản xạ nhìn Lâm Y một cái. Lâm Y đã biết sơ qua về Phong Đảo từ A Nguyên nên lên tiếng:“Anh nói là đường đi quá xa, một tiếng có thể không kịp, hỏi hắn có thể nới thêm nửa tiếng được không.”
Phi Ưng định quát Lâm Y đừng tự ý quyết định, nhưng Tào Đông ra hiệu cho hắn ta đừng nói gì.
Trần Ngũ nghe Lâm Y nói thì gật đầu. Chỉ là khi hắn ta làm theo ý của Lâm Y gửi tin nhắn cho chủ thuê xong thì mới nhớ ra hỏi: “Tại sao lại nói vậy? Chúng ta đi từ đây thì một tiếng là đủ rồi.”
Nếu dựa vào thực lực ban đầu của họ thì một tiếng chắc chắn không kịp, nhưng chiếc xe tốc độ thấp mà Phi Ưng chuẩn bị cho họ chạy rất nhanh, chắc không đến một tiếng.
Lâm Y nói: “Chỉ là để các anh nói thêm vài câu, có thêm thời gian, có lẽ có thể tra ra được gì đó. Tôi cũng chỉ tiện miệng nói vậy thôi, tùy các anh. Nhưng nếu thật sự có ích thì…” Lâm Y vừa nói vừa nhìn vào màn hình theo dõi trong xe, mở miệng nói hai chữ, khẩu hình cực kỳ chuẩn – “Thêm tiền.”
Trần Ngũ: “…”
Phi Ưng: “…”
Tào Đông nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng to trên màn hình. Khuôn mặt cô thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa có một vẻ đẹp trung tính. Chỉ là biểu cảm trên khuôn mặt lúc này vừa có chút bất cần, lại vừa có chút đương nhiên, thật sự là vừa láu cá vừa đáng ghét.
Nhân viên kỹ thuật lập tức nắm bắt cơ hội này, tiếp tục truy tìm nguồn gốc tin nhắn của bọn cướp.
Chủ thuê trả lời, vẫn rất ngắn gọn nhưng rất cứng rắn.
【Chỉ có thể trong vòng một tiếng!】
Tiếp theo, hắn gửi thêm một địa điểm cụ thể, bảo Trần Ngũ đưa người đến đó.
Lâm Y lấy bản đồ Phong Đảo từ A Nguyên, tìm ra vị trí địa điểm đó, gần như là trung tâm của Phong Đảo.
Trần Ngũ không còn lựa chọn nào khác, theo hiệu lệnh của Phi Ưng, bảo Mã Lục lái xe tăng tốc về phía Phong Đảo.
Và ngay khi họ cất cánh, nhân viên kỹ thuật của Tào Đông cũng có kết quả!
“Ông chủ, cậu chủ hiện tại đúng là ở Phong Đảo. Người liên lạc với Trần Ngũ hiện tại và nhóm bắt cóc cậu chủ dùng cùng một loại khóa bí mật. Có thể kết luận họ là cùng một nhóm.”
Vẻ mặt Tào Đông không hề lo lắng. Sau khi xác định được vị trí của Vương Nguyệt, ông bắt đầu suy nghĩ: “Bọn chúng bắt người đến đó làm gì?”
Ông biết nơi đó có rất nhiều giao dịch phi pháp, nhưng nếu kẻ bắt cóc Vương Nguyệt vì tiền thì dù có bán nội tạng của Vương Nguyệt cũng không bằng trực tiếp đòi tiền chuộc từ ông. Nhưng nếu là để cảnh cáo ông vì đã phá vỡ quy tắc, muốn cho ông một bài học và chọn cách trực tiếp thủ tiêu Vương Nguyệt thì tại sao lại chọn Phong Đảo?
Nhân viên kỹ thuật nói tiếp: “Ông chủ, theo phân tích dữ liệu, sau khi họ vào Phong Đảo, do ảnh hưởng của từ trường ở đó, xe tốc độ thấp có 75% khả năng sẽ không khởi động được, tín hiệu của thiết bị theo dõi cũng sẽ bị ảnh hưởng. Đến lúc đó chỉ có thể dựa vào xe động cơ trên Phong Đảo thì họ mới có thể đến địa điểm mà bọn cướp đã hẹn đúng giờ.”
Tào Đông gõ ngón tay lên bàn vài cái rồi nhắn tin cho Phi Ưng: “Một tiếng sau tôi có một cuộc họp cấp cao, cuộc họp đó cũng mất khoảng một tiếng.”
Phi Ưng lập tức hiểu ý của ông chủ và nói: “Vâng, tôi sẽ cứu cậu chủ trong vòng hai tiếng.”
Vừa khi Phi Ưng dứt lời thì nhân viên kỹ thuật lại nói: “Ông chủ, chúng tôi vừa nhận được tin từ cảnh sát, trong nửa tháng gần đây, ở khu vực Tam Giang có tổng cộng mười hai trẻ vị thành niên bị bắt cóc, trong đó có hai vụ bọn cướp bị cảnh sát phá được khóa bí mật. Khóa bí mật mà họ dùng giống với khóa mà nhóm bắt cóc cậu chủ sử dụng!”
Ngay khi nhân viên kỹ thuật vừa phá được khóa bí mật của bọn cướp và xác định vị trí của Vương Nguyệt, lão Đỗ đã mở thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, sử dụng các mối quan hệ để điều tra vụ việc.
Chỉ là càng điều tra ra nhiều chuyện thì sắc mặt ông càng khó coi.
Vài phút sau, lão Đỗ ngẩng mặt lên nhìn Tào Đông: “Việc bắt cóc Vương Nguyệt có lẽ không chỉ đơn giản là có người cố ý nhắm vào ông.”
Tào Đông đã xem những gì nhân viên kỹ thuật tìm được. Tất cả trẻ vị thành niên bị bắt cóc đều là người mang bệnh gen, nhỏ nhất 4 tuổi, lớn nhất 16 tuổi. Nếu tính cả Lâm Y thì lớn nhất là 17 tuổi. Những đứa trẻ này đều có hoàn cảnh gia đình không tốt, hơn nữa trong mười hai đứa trẻ này chỉ có hai đứa còn cả cha lẫn mẹ. Chính là cha mẹ của hai đứa trẻ này đã báo cảnh sát, và vừa hay khu vực Tam Giang gần đây mới thay đổi cảnh sát trưởng. Quan mới đến nhậm chức đã ra lệnh quyết liệt ngay khi nhận được báo án, cuối cùng mới tìm ra được một số manh mối.
Nếu là trước đây, những đứa trẻ như vậy mất tích thì có lẽ cũng chẳng ai thực sự để tâm. Có lẽ bọn cướp cũng không ngờ lần này cảnh sát lại hành động nhanh như vậy.
Về chuyện của Vương Nguyệt, Tào Đông không báo cảnh sát nên đương nhiên không nằm trong số mười hai đứa trẻ đó.
Chỉ là, ngoài việc cha của Vương Nguyệt là ông ra, thực tế thân phận bên ngoài của Vương Nguyệt cũng không khác gì mười hai đứa trẻ bị bắt cóc kia: người mang bệnh gen, vị thành niên, gia đình đơn thân, hoàn cảnh gia đình không tốt.
Sắc mặt Tào Đông trở nên nghiêm trọng. Chuyện này không thể là bắt cóc tống tiền. Rốt cuộc Phong Đảo đang che giấu chuyện gì? Bọn chúng muốn những đứa trẻ này làm gì?
Một lát sau, Tào Đông hỏi: “Cảnh sát bên kia hiện tại có động thái gì?”
Nhân viên kỹ thuật nói: “Cảnh sát vẫn chưa tìm ra Phong Đảo, nhưng chắc cũng sắp rồi.”
Khi nói điều này, nhân viên kỹ thuật thầm cảm thấy may mắn. Nếu vừa rồi không phải Lâm Y bảo Trần Ngũ nói chuyện thêm với bọn cướp thì họ cũng không thể nhanh chóng phá được khóa bí mật của bọn chúng.
“Cảnh sát có thể tìm ra Phong Đảo thì bọn cướp cũng có thể biết được động thái của cảnh sát. Vừa rồi chủ thuê của Trần Ngũ bảo hắn nhất định phải đưa người đến trong vòng một tiếng, có lẽ là đã nghe ngóng được gì đó. Điều duy nhất mà bọn cướp không ngờ là chúng ta đã tìm ra chúng.”
Lão Đỗ vừa nói vừa đứng lên: “Chỉ cần đưa Lâm Y đến, bọn cướp có thể sẽ lập tức di chuyển. Từ trường ở Phong Đảo rất tệ, bên trong lại hỗn loạn, cảnh sát cho dù vào được Phong Đảo thì rất nhiều thiết bị cũng không dùng được, chưa chắc đã bắt được người.”