Diêm Húc nhìn video một lúc, im lặng rồi nói: “Dù bây giờ xóa bỏ trên toàn mạng, chỉ cần có người tải lên lại, kết quả vẫn như cũ.”
“Tôi biết,” Lâm Y nói, “Cho nên mới nhờ anh sau khi xóa video thì thiết lập lệnh cấm trên mạng.”
Tất cả mọi thứ trên mạng, bất kể là văn bản, hình ảnh hay video, thực chất đều là tổ hợp số liệu, mà những số liệu này cần phải được tải lên trước rồi mới có thể hiển thị. Ngay cả phát sóng trực tiếp cũng có nguyên lý tương tự, thiết bị internet cần phải nhận số liệu trước rồi mới truyền phát ra ngoài, thiết bị internet không thể tự tạo ra nội dung.
Vì vậy, trước khi truyền phát, internet cần phải nhận và đọc dữ liệu trước. Cho nên lệnh cấm mà Lâm Y nói chính là nhờ Diêm Húc tạo một lệnh cấm số liệu cho video đó, và cấp quyền hạn sử dụng cho toàn mạng, như vậy, khi có người muốn tải video đó lên, sẽ lập tức gặp lệnh cấm này, dẫn đến tải lên thất bại.
Việc này khó ở chỗ Lâm Y không có quyền hạn đó.
Nếu chỉ xóa video trên toàn mạng, A Nguyên có thể làm được, hơn nữa A Nguyên cũng có khả năng trực tiếp tạo lệnh cấm số liệu video, nhưng Lâm Y lại không có quyền hạn phổ biến lệnh cấm trên toàn mạng. Quyền hạn này thường chỉ có người có thâm niên và bối cảnh trong quân đội, cảnh sát và chính phủ mới có được.
Diêm Húc: “…”
Anh có quyền hạn này, nhưng không được tùy tiện sử dụng, nếu tự ý dùng cho loại video này, chẳng khác nào lạm dụng chức quyền. Với tình riêng thì anh chỉ có thể giúp xóa video.
Nhưng khi Diêm Húc đang định mở miệng từ chối, Lâm Y lại nói: “Tôi có thể nhờ viện trưởng Tiêu bổ sung cho anh một bộ hồ sơ hợp lệ để xin lệnh cấm, như vậy được chứ?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT