Những người đó phát hiện chiếc đĩa bay nằm bất động trên mặt đất. Một tên chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc lên xem xét kỹ, rồi thử khởi động nhưng không được. Ngay cả máy quét trên người chúng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Tìm kiếm!” Tên cầm đầu ra hiệu cho đàn em tìm kiếm xung quanh.
Mã Lục lo lắng nắm chặt cánh tay Trần Ngũ, trán Trần Ngũ cũng đổ mồ hôi lạnh. Một tên cướp cầm súng tiến càng lúc càng gần về phía họ, chỉ còn chưa đến 10 mét. Nếu hắn vòng qua chiếc xe bỏ hoang phía trước, chắc chắn sẽ phát hiện ra họ.
Nhưng tên cướp vừa đến gần chiếc xe thì dừng lại. Hắn đứng đó khoảng ba giây rồi đột nhiên lắc đầu, quay người trở lại!
Mã Lục nín thở từ nãy đến giờ, đợi người kia đi đủ xa mới cẩn thận thở ra một hơi dài. Trần Ngũ thì có chút kinh ngạc nhìn Lâm Y. Lúc nãy khi Lâm Y dẫn họ trốn ở đây, cô đã đặt một khối nguyên năng bên cạnh chiếc xe kia. Hắn không biết vật đó có tác dụng gì mà lại khiến một người sống dừng lại rồi quay đi!?
Trần Ngũ muốn hỏi nhưng không tiện lên tiếng, đành nén lại.
Thực ra Lâm Y chỉ lợi dụng nguyên năng để ảnh hưởng đến thần kinh não của người kia. Chương trình học này có trong tài liệu của học viện nguyên. Tuy nhiên, các chương trình đó viết rất đơn giản, hiệu quả cũng bình thường. Nếu người vừa rồi là người sở hữu siêu cấp gen thì có thể sẽ không có tác dụng. Nhưng nếu Lâm Y vào học viện nguyên, được học sâu hơn, kết hợp với lợi thế tuyệt vời của mình, thì đến lúc đó ngay cả trí tuệ nhân tạo cao cấp cũng có thể bị qua mặt bởi những trò này.
Sau khi nhóm tiên phong kết thúc việc tìm kiếm và xác nhận an toàn, họ báo tin cho Mark và Ba Luân.
Mark đi xuống, thấy những chiếc đĩa bay nằm trên đất thì đá văng một chiếc, bực bội nói với Ba Luân: “Mấy thứ này của mày cũng vô dụng quá!”
Ba Luân không mấy để ý đến hắn, hắn vẫn nhìn vào thiết bị cá nhân trên tay, sắc mặt hơi nghiêm trọng: “Càng xuống dưới này, lốc từ trường càng mạnh, chắc là do phản ứng nhiệt hạch ở Hắc Tháp ngày càng mạnh lên, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Mark đã đi về phía xe của mình, giơ tay quét một lượt, không phát hiện gì bất thường liền mở cửa xe, bảo đàn em nhét đứa bé vào rồi vẫy tay với Ba Luân: “Mày đi xe với tao.”
Ba Luân khựng lại một chút rồi không nói gì, cuối cùng liếc nhìn những chiếc đĩa bay trên mặt đất, hơi nhíu mày rồi đi về phía Mark, lên xe hắn.
Ầm, ầm, ầm——
Một cơn gió xoáy nhỏ cuốn theo rác rưởi xung quanh, ba chiếc xe siêu tốc lao ra ngoài, biến mất khỏi tầm mắt họ.
Trần Ngũ từ từ đứng lên, vẫn theo phản xạ khom lưng: “Bọn chúng, mang theo một đứa trẻ đi rồi.”
“A Nguyên, tắt thiết bị gây nhiễu, đưa tôi lên tầng 13, đi thang bộ.” Lâm Y không đáp lời Trần Ngũ, vừa nói vừa mở thiết bị cá nhân, tìm Diêm Húc. Cô không hỏi Diêm Húc đã đến chưa, đến đâu rồi mà trực tiếp gửi tọa độ của ba chiếc xe cho Diêm Húc, cố ý đánh dấu chiếc xe của Mark, kèm theo lời nhắn: trong xe có một đứa trẻ bị bắt cóc. Rồi nói thêm: “Tôi đã gắn bom lên cả ba xe, 30 giây sau tôi sẽ cho nổ chiếc đầu tiên, 60 giây sau chiếc thứ hai.”
A Nguyên tắt thiết bị gây nhiễu rồi bế Lâm Y lên, gần như nhảy lên cầu thang, thẳng đến tầng 13. Trần Ngũ và Mã Lục nhìn theo với vẻ mặt ngơ ngác.
Mã Lục cẩn thận hỏi: “Anh, chúng ta có nên đi theo không?”
Trần Ngũ thở dài trong lòng, mẹ nó, một con robot gia dụng bình thường mà cũng làm được như vậy, tam quan của hắn sắp vỡ nát rồi!
Hắn dùng sức xoa mặt, thở hắt ra: “Không đi theo thì còn đi đâu? Chỗ này là chỗ cho người ở sao!”
…
Gần năm ki-lô-mét, Diêm Húc không dùng bất kỳ phương tiện giao thông nào, chỉ mất chưa đến bốn phút. Trước mắt chỉ cần băng qua dãy nhà cao tầng phía trước là đến được Tổ Ong. Nhưng vừa nhảy lên mái một tòa nhà, anh đã nhận được tin nhắn của Lâm Y. Khi nhìn thấy hai tin nhắn đó, anh suýt chút nữa trượt chân.
Nhưng ngay lập tức anh nghe thấy tiếng động.
Diêm Húc đi đến mép sân thượng. Trên mái nhà cao gần một trăm tầng, gió mạnh thổi dữ dội, suýt chút nữa thổi bay cả áo khoác của anh. Đứng ở mép tường chỉ rộng 30cm, chỉ cần sơ sẩy một chút hoặc mất thăng bằng là sẽ ngã xuống. Nhưng mỗi bước chân của anh lúc này dường như được đóng đinh xuống mặt đất, cơ thể không hề lay động. Anh chỉ hơi nheo mắt lại.
Chiếc xe ở phía xa đang đi tới trên con đường ngay dưới chân anh. Anh lấy khẩu súng biến hình ra, phân tách, lắp ráp rồi ngắm bắn.
30 giây, đến giờ. Một chiếc xe nổ tung!
Diêm Húc vô thức liếc nhìn tọa độ hiển thị trên thiết bị cá nhân, xác nhận chiếc xe bị nổ không chở con tin.
Cô ấy thật sự là nói được là làm được, không sai một giây.
Sau khi Mark và Ba Luân lái xe ra khỏi Tổ Ong, vốn tưởng rằng đã tạm thời an toàn, nhưng chưa kịp thở phào thì họ nghe thấy một tiếng nổ lớn. Hai người quay đầu lại, kinh hoàng nhìn một chiếc xe đã biến thành quả cầu lửa, bay lên không trung rồi văng tứ tung!
“Chuyện gì thế này!?” Mark lập tức phản ứng, “Bom, có người đặt bom trên xe! Dừng xe, mau dừng xe!”
60 giây. A Nguyên đưa Lâm Y lên đến tầng tám, đã có thể nhìn thấy những chấm đen nhỏ đang chạy trốn. Lâm Y ra hiệu cho A Nguyên dừng lại. Cô đi đến cửa sổ bằng kính vỡ nát của Tổ Ong, nhìn về phía xa.
Chiếc xe thứ hai chưa kịp dừng lại cũng nổ tung thành một quả cầu lửa bay lên trời.
Ngọn lửa rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời xám xịt.
Lâm Y gửi tin nhắn thứ ba cho Diêm Húc: “Ba xe, tôi giải quyết hai, chiếc còn lại để cho anh.”
Mark và Ba Luân vội vàng dừng xe, gần như bò ra khỏi xe. Mark hoảng loạn bỏ chạy khỏi chiếc xe, nhưng khóe mắt hắn nhìn thấy Ba Luân chạy theo hướng khác. Trong khoảnh khắc đó, hắn chưa kịp nghĩ nhiều thì tim đã bị bắn thủng.
Mark theo quán tính chạy thêm vài bước rồi dừng lại, kinh hãi nhìn Ba Luân kích hoạt trường không gian nguyên điểm.
Ngay khi Diêm Húc bắn tia sáng lạnh lẽo tới, Ba Luân biến mất.
Mark quỳ xuống. Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn mới hiểu ra người mang chìa khóa bí mật để kích hoạt trường không gian nguyên điểm là Ba Luân. Hóa ra Ba Luân mới là nội gián bên cạnh hắn.
Kẻ đứng sau Ba Luân là ai? Lục? A Nhĩ Mạn? Hay là…?
Hắn vĩnh viễn không bao giờ biết được.
….
Sau khi lên đến tầng mười ba, Lâm Y nhìn thấy một nhóm trẻ em bị trói lại với nhau, khóc lóc rất thảm thiết, cùng với không xa đó là mấy xác chết với hình dạng rất dữ tợn. Cô không khỏi thở dài, bảo A Nguyên chiếu một đoạn video hoạt hình để che đi những xác chết đáng sợ đó và dỗ dành bọn trẻ.
A Nguyên tự nhận mình rất có kinh nghiệm trong việc dỗ trẻ, vì thế lập tức chiếu ra một quầng sáng, ngăn cách bọn trẻ và xác chết. Ngay sau đó, quầng sáng hiện ra một vườn hoa tươi, tiếp theo xuất hiện một cô bé có cánh, tay cầm cánh hoa, tươi cười ngọt ngào rải cánh hoa khắp nơi.
Bọn trẻ quả nhiên bị sự thay đổi đột ngột này làm cho ngơ ngác, không biết là bị dọa hay bị kinh ngạc, tiếng khóc lập tức nhỏ đi.
Tiếp theo, A Nguyên bật nhạc nền.
“Cô tiên hoa, váy đỏ, tất trắng, còn có một đôi giày hồng, thật là xinh đẹp…”
Lâm Y:“…”
Bọn trẻ dường như nhận ra có người đến cứu mình, thế là lại khóc òa lên.
Lâm Y nhức đầu: “Cậu chiếu cái thứ quỷ quái gì vậy? Càng dọa người hơn!”
A Nguyên nói: “Cô chủ, khi cô còn nhỏ chỉ cần khóc, tôi liền chiếu ‘Cô tiên hoa’ cho cô xem, đó là bài hát thiếu nhi cô thích nhất mà.”
“Thu hồi video hoạt hình và nhạc nền.” Lâm Y nói rồi đi đến chỗ những đứa trẻ đang khóc đến mặt đỏ bừng, ngồi xổm xuống, xem xét kỹ những quả bom được gắn trên người chúng, “Có tháo được không?”
A Nguyên nói: “Thật đáng tiếc, đây là loại bom ứng dụng kỹ thuật mới, vượt quá khả năng của tôi.”