Bãi đậu xe mười ba tầng dạng tổ ong, một khoảng không gian rộng lớn trên cao. Mark đưa tay lau vết máu bắn lên mặt, nhưng lau không đúng chỗ, động tác đó lại làm máu lem gần nửa mặt, trông hắn càng dữ tợn đáng sợ.

Những xác chết vừa ngã xuống, có người bị thủng một lỗ lớn, máu tươi còn chảy ròng ròng, có người óc văng tung tóe, có người mặt chỉ còn chưa đến một nửa…

Chứng kiến cảnh tượng đó, mấy đứa trẻ còn nhỏ thì sợ hãi gào khóc, mấy đứa lớn hơn cũng run rẩy toàn thân, mặt không còn giọt máu, đứa nào cũng cắn chặt răng, chỉ cố kìm nén không bật khóc ngay tại chỗ.

Mark cười khẩy hai tiếng rồi xoay người, đi về phía đám trẻ.

Nhưng hắn vừa giơ tay, chĩa súng vào một đứa trẻ thì một tên đồng bọn bất ngờ giữ tay hắn lại: “Mấy đứa kia anh giết thì cứ giết, mấy đứa nhỏ này anh đừng động vào.”

Mark liếc xéo đối phương, cười lạnh: “Sao, đến cả mày cũng mềm lòng à? Muốn giữ lại lũ vô tích sự này?”

“Không phải mềm lòng. Dù sao mấy đứa này cũng là việc A Nhĩ Mạn cần dùng. Trợ thủ của A Nhĩ Mạn chỉ cần cho phi cơ cất cánh là có thể đến ngay, chúng ta có thể mang hết bọn trẻ đi, anh việc gì phải chọc giận A Nhĩ Mạn.”

Mark nhếch mép cười nham hiểm: “Đến nước này rồi, Ba Luân, chỉ có mày còn ngây thơ vậy, cho là thằng Sáu sẽ lái phi cơ đến đón chúng ta!” Hắn vừa nói vừa lấy súng vỗ nhẹ vào mặt đối phương: “Lần này không biết ai để lộ tin tức, bên cảnh sát đã nghe ngóng được, đang kéo đến đây rồi, hơn nữa còn mang theo cả nguyên sư, chẳng lẽ mày không biết, bọn đó mà muốn điều tra thì chỗ này có gì mà tra không ra!”

Ba Luân vẫn còn do dự: “….”

Mark cầm súng, vung vẩy quanh mình: “Chỗ này—cái Phong Đảo này, tất cả mọi thứ trên này, đều đã bị A Nhĩ Mạn bỏ rồi, hắn tính cho nổ tung hết. Mày cho là thằng Sáu sẽ phí thời gian à?”

Hắn quay mặt lại, cười lạnh nhìn Ba Luân: “Cái thứ to tướng chôn dưới đất, vẫn luôn ổn định, bao nhiêu năm nay cung cấp năng lượng cho Phong Đảo, nuôi sống bao nhiêu chuột bọ rắn rết, đến cả chính phủ Tam Giang cũng chưa tính động vào nó, lần này, sao bỗng dưng lại phải nổ?”

Vẻ mặt Ba Luân dần thay đổi: “Ý anh là, là thằng Sáu cố ý sai người động tay động chân vào khối năng lượng đó?!”

Mark liếm môi, trong mắt lộ rõ vẻ hận thù: “Hắn lén lút giở trò, lại cố ý vứt mấy đứa vô dụng này ở đây, chẳng phải là để khỏi làm tao nghi ngờ sao. Hắn biết mấy chiếc xe của tao không chở hết được nhiều người như vậy, nên nhất định sẽ đợi hắn, tụi mày cũng nhất định sẽ khuyên tao cứ từ từ xem sao. Nhưng ông mày biết, thứ ông mày chờ được tuyệt đối không phải phi cơ của hắn, mà là đại nổ nguyên năng, hoặc là lũ chó săn cảnh sát. Tính kế ông mày, tưởng ông mày không biết chắc!”

Giọng hắn đột ngột lớn hơn, mang theo đầy hận thù, lập tức dọa mấy đứa trẻ khóc thét.

“Mẹ kiếp, khóc cái gì mà khóc! Ồn chết đi được!”

Hắn vừa nói vừa giơ tay, bắn một phát súng về phía bọn trẻ.

Ba Luân cũng nhanh tay, kịp thời gạt tay hắn, khiến phát súng trượt đi.

Đám trẻ bị dọa sợ hãi tột độ, may mà mấy đứa lớn hơn nhanh chóng bịt miệng những đứa nhỏ hơn, rồi không dám nhìn Mark nữa, chỉ ôm chặt lấy nhau, cúi gằm mặt, chôn giấu nỗi sợ hãi và tiếng khóc.

Mark vì bắn trượt nên nổi giận, hai mắt đỏ ngầu.

Nhưng chưa kịp ra tay thì Ba Luân đã vội vàng nói: “Chúng ta không có phi cơ, đồ dùng để mở trường không gian cũng bị thằng Sáu mang đi rồi. Nếu thật sự có cảnh sát đuổi đến, lại còn mang theo Nguyên sư nữa thì mấy chiếc xe của anh chưa chắc thoát khỏi. Vì vậy càng phải giữ lại mấy đứa này!”

Súng của Mark vẫn chĩa vào đầu Ba Luân: “Tại sao?”

Ba Luân lập tức ra lệnh: “Đem bom nguyên năng điều khiển từ xa kia ra đây.”

Khi đàn em quay người đi lấy bom, Ba Luân tiếp tục giải thích: “Buộc bom nguyên năng điều khiển từ xa vào người mấy đứa này, rồi để máy định vị ở lại Tổ Ong. Cảnh sát chắc chắn sẽ tìm thấy nó trước. Có mấy đứa trẻ mang bom này giữ chân bọn họ, chúng ta có thể kiếm thêm thời gian.” Nói đến đây, hắn hạ giọng, nói với âm lượng chỉ hai người nghe được: “Em sẽ gắn hai loại bom, sáng và tối. Đợi lũ cảnh sát gỡ xong bom sáng, tưởng là an toàn rồi thì em sẽ kích hoạt bom thứ hai, đến lúc đó bọn chúng sẽ cùng nhau—” Ba Luân vừa nói vừa dùng miệng làm động tác “Bùm”.

Mark nghe xong thì cơn giận từ từ nguôi ngoai, rồi cất súng, cười: “Không tệ không tệ, mày xưa nay vẫn thâm hiểm, còn tàn nhẫn hơn tao. Vậy cứ làm như vậy đi!”

Nhưng Ba Luân vừa gắn xong bom thì một tên đàn em cầm một chiếc vòng tay đến: “Ngài xem cái này.”

Chiếc vòng tay là của đội trưởng tiểu đội vừa bị Mark bắn vỡ đầu. Trên vòng tay có một tin nhắn chưa đọc. Ba Luân nhận lấy mở ra xem: Đến rồi, người của các anh đâu?

Hắn lật xem thêm rồi đứng dậy, đi đến chỗ Mark, đưa tin nhắn cho hắn xem: “Con đường đó luôn có xung đột vũ trang, bọn họ khó mà qua được dễ dàng, giờ lại đến đây, không bình thường chút nào.”

“Khỉ thật! Không lẽ lũ chó săn đó đuổi đến trước rồi!” Mặt Mark lộ vẻ lo lắng: “Đến bao nhiêu người? Bao lâu nữa thì tới? Mấy con ‘đĩa bay’ của mày bị nhiễm virus hết rồi sao, sao không có chút báo động nào!”

“Do ảnh hưởng của từ trường nên đĩa bay chỉ tuần tra quanh Tổ Ong. Hơn nữa mấy con này không thông minh lắm, có thể người của họ còn chưa vào tổ ong. Em sẽ cho đĩa bay mở rộng phạm vi tuần tra xem sao.” Ba Luân vừa nói vừa đồng bộ hình ảnh tuần tra của đĩa bay vào thiết bị đầu cuối của Mark, rồi nói: “Không đợi thằng Sáu nữa, chúng ta rút lui trước!”

Đám trẻ cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc òa. Những đứa lớn hơn đã biết thứ bị buộc vào người mình là gì, chúng không muốn chết. Nhưng đối mặt với những kẻ có súng, có bom, có đủ loại công nghệ cao, thậm chí dám giết cả người nhà, chúng biết van xin cũng vô ích, chúng chỉ có thể chờ chết, nhưng chúng thật sự không muốn chết.

“Tôi muốn về nhà… tôi không muốn chết!”

Một đứa trẻ dường như không kiềm chế được tiếng lòng, vừa run rẩy vừa nói những lời này khi Mark và đồng bọn đi ra ngoài.

Mark quay đầu nhìn lại, đó là một đứa trẻ khoảng mười tuổi, mặt mũi trong đám trẻ này coi là khá khẩm, quần áo cũng chỉnh tề. Trong lòng hắn chợt nảy ra một ý, bèn nhếch mép, quay người lại, chỉ vào cậu bé nói với Ba Luân: “Tháo bom trên người nó ra, mang nó theo.”

Ba Luân nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa bay tuần tra, phạm vi đã mở rộng ra bên ngoài tổ ong, nhưng vẫn không thấy bóng người, cũng không phát hiện bất cứ điều gì khác thường. Tuy vậy hắn cũng không vội, dặn dò đĩa bay không được bỏ sót một chỗ nào. Ngay khi chiếc xe mà Lâm Y thuê sắp lọt vào tầm mắt của đĩa bay thì Mark bỗng gọi hắn, hắn ngẩng mắt lên, vì thế mà bỏ lỡ chiếc xe đó.

“Mang nó theo?” Ba Luân cau mày, “Để làm gì?”

Tính khí Mark vừa nóng nảy vừa kỳ quái, hễ nghĩ gì là muốn làm ngay, đôi khi đến Ba Luân cũng thấy khó ứng phó.

“Làm con tin!” Mark nhếch mép, lộ ra một nụ cười quái dị, hiếm khi kiên nhẫn giải thích vài câu: “Xe của tao có thể nhét thêm một đứa vô dụng này, đến lúc đó nếu lũ chó săn thật sự đuổi theo thì thằng nhãi này không chừng sẽ có chút tác dụng. Nếu lũ chó săn không đuổi kịp thì dẫn nó về, chuyến này của ông mày cũng không coi là phí công.”

Sau khi vào Tổ Ong, Lâm Y phát hiện có người ngăn Mark nổ súng nên không vội vàng đi lên mà xuống tầng hầm, nơi đó đậu ba chiếc xe động lực nguyên năng trông rất khá, vừa nhìn đã biết là hơn chiếc xe mà Trần Ngũ thuê mấy bậc.

Chẳng cần đoán cũng biết chắc chắn là của đám người trên kia.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play