Sau khi tướng quân Liễu kết thúc cuộc trò chuyện với viện trưởng Tiêu, lông mày ông vẫn không giãn ra. Con người hào hoa phong nhã như vậy, lúc này khoanh tay đứng đó, dường như bỗng nhiên biến thành một thanh kiếm sắc bén, mặt mày lạnh lùng.
Vệ sĩ trưởng La Nghị lặng lẽ bước đến bên cạnh ông: “Ngài tin lời lão Tiêu nói sao?”
Liễu Kiến Thành hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao?”
La Nghị ngẫm nghĩ một chút, vẫn trả lời đúng sự thật: “Tôi có chút lo lắng, Tam Giang có phải đã nuôi dưỡng một con rắn độc giỏi ngụy trang hay không.”
“Lão Tiêu…” Liễu Kiến Thành cười nhạt, “Ông ta cũng không kém gì rắn độc, nhưng không có tâm địa của rắn độc, cùng lắm thì chỉ là một con cáo già.”
La Nghị hơi khựng lại, trong mắt lộ ra vài phần hoang mang.
Liễu Kiến Thành nói: “Hôm nay ông ta nói ra những điều này, đơn giản là muốn mượn lực lượng của quân đội, nhưng lại không hy vọng làm ầm ĩ quá lớn, muốn có người giúp ông ta cân nhắc, tránh cho cuối cùng không thể kiểm soát được tình hình. Nếu cả hai vị tướng quân kia đều đã biết, viện nghiên cứu của ông ta chắc chắn sẽ bị điều tra kỹ lưỡng, tất cả nghiên cứu bên trong đều phải nộp lên liên minh. Đến lúc đó, phía Viện Nguyên Lão Nguyên Sư cũng không tránh khỏi việc hỏi trách nhiệm ông ta.”
Liễu Kiến Thành nói đến đây, trong mắt lộ ra một tia châm biếm: “Thời đại này, muốn làm chút chuyện thì rất dễ, nhưng cũng rất khó.”
La Nghị khéo léo nịnh hót: “Chuyện liên quan đến an nguy của người dân, viện trưởng Tiêu biết ngài nhất định sẽ giúp ông ta, mắt nhìn người của ông ta từ trước đến nay rất chuẩn, điểm này thuộc hạ luôn rất phục ông ta.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT