Vài phút sau khi xe lăn bánh, Trần Ngũ mới kịp nhận ra một ngàn tinh tệ của Diêm Húc đáng lẽ phải thuộc về hắn ta, ít nhất cũng phải chia một nửa, sao con nhóc kia lại nuốt trọn!
Hắn ta muốn bắt Lâm Y nhả ra một nửa nhưng cũng biết với tính cách của cô thì đừng hòng lấy được một xu. Kỳ lạ là trước mặt cô, khí thế của hắn ta lúc nào cũng không thể bùng lên được. Càng nghĩ Trần Ngũ càng thấy đau khổ, bất giác nghiến chặt răng, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn.
Mã Lục thấy sắc mặt Trần Ngũ không ổn, hơn nữa khí thế của Diêm Húc quá mạnh khiến không gian trong xe như bị thu hẹp lại một nửa. Mọi người đều im lặng khiến không khí càng thêm căng thẳng. Để giảm bớt áp lực, Mã Lục bắt đầu nghịch ngợm hệ thống định vị trên xe. Theo lộ trình hiển thị, họ chỉ cần khoảng mười lăm phút nữa là đến điểm tọa độ mà chủ thuê đưa. Còn chỗ Diêm Húc muốn đến, Hắc Tháp, cũng không xa mục tiêu của họ, chỉ cách vài km.
Mười phút trôi qua êm đềm. Chỉ còn hai ba phút nữa là đến Hắc Tháp thì Lâm Y đột nhiên hơi ngồi thẳng lên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nheo mắt lại. Diêm Húc cũng mở thiết bị đầu cuối cá nhân, phóng to màn hình với đầy các điểm sáng và ký hiệu.
Sau đó, cả hai gần như đồng thời lên tiếng, giọng điệu vô cùng gấp gáp: “Rẽ trái!”
Trần Ngũ chưa kịp phản ứng thì Diêm Húc dường như đã đoán trước được điều này. Anh ta vừa nói vừa đứng dậy, đột ngột lao về phía trước, chớp mắt đã giành lấy quyền điều khiển của Trần Ngũ, nhấn ga cho xe lao sang trái mấy trăm mét. Giây tiếp theo, vị trí ban đầu của chiếc xe trúng một quả tên lửa, cả xe suýt bị dư chấn hất tung!
Tiếng nổ lớn chấn động màng tai mọi người. Mã Lục và Trần Ngũ bị xóc nảy dữ dội. Sau khi khó khăn ngồi vững, họ gần như theo phản xạ quay đầu lại. Chỉ thấy phía sau khói đặc bao trùm, trời đất tối sầm, các công trình xung quanh lần lượt sụp đổ, như thể ngày tận thế đột ngột ập đến. Cả hai đều kinh hãi. Nửa phút sau, chiếc xe đã cách xa bảy tám km, coi như tạm thời thoát khỏi vùng nguy hiểm. Diêm Húc mới trả lại quyền điều khiển cho Trần Ngũ rồi ngồi lại ghế sau, vẻ mặt không hề thay đổi.
Mã Lục cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, lắp bắp hỏi: “Anh, vừa rồi, là chuyện, chuyện gì xảy ra? không phải chúng ta đã trả phí qua đường rồi sao, sao còn bị tấn công!”
Da đầu Trần Ngũ cũng muốn nổ tung, cả người vẫn còn choáng váng vì suýt mất mạng. Lúc này chân hắn ta vẫn còn run rẩy, không có tâm trạng trả lời Mã Lục mà cẩn thận liếc nhìn người phía sau: Làm sao anh ta biết được? Vừa rồi Lâm Y và Diêm Húc cùng lên tiếng, chỉ là giọng của Diêm Húc át đi giọng của Lâm Y, hơn nữa anh ta vừa nói vừa lao về phía trước, ngay sau đó tên lửa đã bay tới nên Trần Ngũ chỉ chú ý đến Diêm Húc.
Lâm Y đã được A Nguyên che chắn nên không bị thương. Lúc này xe đã ổn định, A Nguyên mới buông cô ra. Lâm Y ngồi thẳng lại rồi cũng nhìn về phía Diêm Húc. Cô phát hiện ra các nguyên năng văn xung quanh đột nhiên xuất hiện bất thường nhưng không rõ nguyên nhân. Chỉ trong tích tắc đó, cô linh cảm có nguy hiểm lớn nên lập tức bảo Trần Ngũ đổi hướng đi.
Còn Diêm Húc, làm sao anh ta biết được? Cô chú ý thấy anh ta vừa rồi đã mở thiết bị đầu cuối cá nhân và phóng to màn hình, nhưng cô không hiểu những gì hiển thị trên đó. Hơn nữa từ trường ở Phong Đảo rất tệ, thông tin trên thiết bị đầu cuối cá nhân cũng chập chờn nhưng thiết bị của anh ta dường như không bị ảnh hưởng.
“Ở đây có hai nhóm người tranh giành quyền lợi nên luôn có xung đột. Vốn tưởng họ còn giằng co vài ngày nữa mới động thủ, không ngờ lại không kiềm chế được sớm như vậy. Các người chỉ là bị liên lụy thôi.” Diêm Húc chỉ đơn giản nói cho họ biết chuyện gì đã xảy ra, không giải thích làm sao anh ta biết được. Hơn nữa lúc này anh ta tuy cũng ngồi trong xe nhưng khi nói chuyện lại dùng từ “các người”.
Mã Lục ngơ ngác há hốc miệng, một lúc sau mới hỏi lại: “Vậy, vậy có nghĩa là, tiếp theo tôi vẫn có thể gặp, gặp tên lửa bay tới sao?!”
Diêm Húc vừa nhanh chóng xem thiết bị đầu cuối cá nhân vừa thản nhiên nói: “Các người nên cảm thấy may mắn là vũ khí của họ đều là đồ cũ kỹ, nếu không thì chỉ cần dư chấn của một quả tên lửa thôi cũng đủ biến chiếc xe này thành tro bụi.”
Lâm Y đột nhiên hỏi: “Chúng tôi bị ai liên lụy? Là anh sao?”
Trần Ngũ và Mã Lục lập tức sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn Diêm Húc.
Lúc này Diêm Húc mới ngẩng mắt lên nhìn Lâm Y.
Trần Ngũ và Mã Lục không chú ý nhưng anh ta vừa nghe thấy cô cũng là người đầu tiên biết có nguy hiểm. Nhưng làm sao cô biết được? Chẳng lẽ là người máy bên cạnh cô… Khả năng không cao. Từ trường ở đây đặc biệt, dù là trí tuệ nhân tạo cao cấp thì phạm vi quét cũng bị thu hẹp lại, hơn nữa độ chính xác cũng giảm xuống. Hơn nữa người máy này, người bình thường có lẽ không nhìn ra cấp bậc, nhưng anh ta chỉ cần liếc mắt là có thể kết luận hệ thống của nó không cao, vật liệu cũng bình thường, không thể nào biết trước được.
Trần Ngũ thực sự lo lắng xung đột sẽ nổ ra lúc này, vì thế cứng đờ mở miệng: “Đi thêm một phút nữa là đến Hắc Tháp.”
Lời này rõ ràng là để xoa dịu bầu không khí căng thẳng đang dần hình thành, chỉ là hắn ta lại không biết có nên tiếp tục đi tiếp hay không. Nhưng nếu bây giờ rút lui thì nên rút về đâu? Vận đen của hắn ta quả thực dai dẳng, hết đợt này đến đợt khác còn tệ hơn! Ở cái nơi quỷ quái này, tín hiệu lúc nào cũng chập chờn, thiết bị hiện đại vào đây cũng lúc được lúc không, khiến người ta không có cảm giác an toàn.
Diêm Húc thu lại ánh mắt dò xét. Anh ta chỉ là đi nhờ xe, không định trả lời câu hỏi của Lâm Y.
Nhưng khi họ nhìn thấy Hắc Tháp từ xa thì phía trước lại vang lên tiếng súng!
Mặt Mã Lục trắng bệch. Trần Ngũ vội vàng giảm tốc độ xe. Nhưng lúc này hắn ta cũng không thể quay đầu lại, ai biết phía sau có thể lại gặp tên lửa hay không. Trời xui đất khiến, hiện tại chỉ có một con đường này, bên cạnh có thể có vài đường nhỏ nhưng liệu chúng có an toàn hay không? Trần Ngũ giờ đã quên béng nhiệm vụ Phi Ưng giao phó. Làm hỏng việc của Phi Ưng thì cùng lắm hắn ta bị Phi Ưng tống vào tù, nhưng nếu bây giờ không nhanh chóng rời khỏi Phong Đảo thì tính mạng khó giữ. Hắn ta làm việc này nhưng chưa bao giờ tính đến chuyện mất mạng.
Như thể nghe thấy tiếng lòng hắn ta, Diêm Húc mở miệng: “Hai bên đường nhỏ đều bị chặn rồi, không đi được. Hỏa lực phía sau còn mạnh hơn phía trước, không thể quay đầu.”
Tiếng súng phía trước ngày càng dày đặc, đồng thời còn có một vài tiếng nổ nhỏ, hơn nữa tiếng súng dường như đang tiến lại gần họ. Hình như có một nhóm người đã chú ý đến họ và cử người đến, rõ ràng là ý đồ không tốt.
Trong tình huống cực kỳ căng thẳng, Trần Ngũ cuối cùng không nhịn được quát Diêm Húc: “Mẹ kiếp anh nói nhiều vậy làm gì, chúng ta bây giờ rốt cuộc phải làm gì? Có cách nào rời khỏi đây không?”
Vẻ mặt Diêm Húc vẫn bình tĩnh như vừa nãy: “Cứ lái về phía trước, họ chỉ dùng vũ khí hạng nhẹ, chiếc xe này có khả năng phòng hộ cơ bản. Từ đây đến Hắc Tháp còn 3 km, đến đó thì tạm thời an toàn.”
Trần Ngũ hít sâu một hơi: “Dù là vũ khí hạng nhẹ thì chiếc xe tồi tàn này cũng không chịu nổi vài viên đạn của họ!”
Diêm Húc lấy ra một chiếc kính đơn tròng, đeo lên mắt trái. Thông tin trên thiết bị đầu cuối cá nhân của anh ta ngay lập tức được đồng bộ với kính.
“Anh cứ lo lái về phía trước, những kẻ nổ súng cứ để tôi lo.” Diêm Húc vừa nói vừa lấy từ trong áo khoác ra một chiếc vòng kim loại. Anh ta cầm nó trong tay và ấn ấn, ngay sau đó vật đó kêu lách tách vài tiếng, tự động phân giải rồi phình to ra như miếng bọt biển hút no nước, tiếp theo lại một lần nữa lắp ráp, trong nháy mắt đã biến thành một khẩu súng trường hạng nhẹ cực kỳ hiện đại!
Trần Ngũ và Mã Lục trợn mắt há hốc mồm. A Nguyên thấy Lâm Y cũng lộ vẻ kinh ngạc thì lên tiếng phổ cập kiến thức: “Vũ khí biến hình kim loại dẻo, dễ mang theo, sát thương lớn, độ chính xác cao. Thế hệ đầu tiên khi được nghiên cứu phát minh đã bị liên minh xếp vào loại vũ khí C cấp cho quân cảnh. Khẩu súng tiên sinh Diêm cầm trên tay đã được cải tiến kỹ thuật, hẳn là thế hệ thứ ba.”
Mắt Diêm Húc vẫn nhìn ra bên ngoài. Sau khi A Nguyên phổ cập xong, anh ta mới nói thêm một câu: “Cậu biết không ít.”
“Đa tạ khích lệ.” A Nguyên lịch sự gật đầu rồi bổ sung: “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở tiên sinh Diêm, tư nhân mang theo vũ khí sát thương là phạm pháp.”
Trần Ngũ: “…”
Mã Lục: “…”
Có cần phải nói thẳng ra như vậy không, nhỡ anh ta nổi giận bắn cho một phát thì sao!