Tuy Dịch Gia Đống oán giận: “Sáng sớm đã phải bắt đầu làm việc”, nhưng anh ấy vẫn bắt tay làm đồ ăn từ sớm cho nhóm người vạm vỡ gào khóc đòi đồ ăn của tổ B, một bữa sáng tràn đầy protein.

“Không còn cách nào khác, sir Phương cho nhiều lắm~” Dịch Gia Di nhét tiền cho anh cả, cười hì hì cầm theo hộp giữ nhiệt chạy xuống.

“Lát nữa mua cho em một chiếc xe.” Đột nhiên Dịch Gia Đống ở trên tầng nói.

Dịch Gia Di quay đầu lại vẫy tay với anh cả, vỗ nhẹ vào khung sườn xe của chiếc xe đạp có in chữ Magge bằng tiếng anh: “Xe của em vừa chắc vừa dễ chạy, em không nỡ đổi.”

Tóc dài tung bay dưới mũ bảo hiểm, người cô giống như một thằng nhóc đạp xe vù vù, vòng qua khu nhà, nháy mắt đã không thấy người đâu.

“Tuổi trẻ tốt thật đấy.” Dịch Gia Đống không nhịn được nói thầm: “Học trường cảnh sát cũng rất tốt, cơ thể khỏe mạnh.”

Dứt lời anh ấy đấm hai cái vào không trung, gân cánh tay hơi căng ra, vội vàng xoay cánh tay, xem ra, tập luyện cơ bắp, không hề giống so với tập luyện đánh quyền.

Tiếc là mình không thể làm được việc đề cao đức hạnh và lên án cái ác, Dịch Gia Đống kéo cửa sổ lên, xoay người quay về phòng chuẩn bị bữa sáng cho hai con nhỏ.

Cũng may vừa nãy nấu cơm cho các cảnh sát điều tra của tổ B còn thừa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, tùy ý lấy mấy thứ, đủ cho bọn trẻ ăn.

Bầu trời sáng sớm rất đẹp, mặt trời nghỉ ngơi một đêm, trong không khí hiếm khi mới có cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái, cuối cùng thì những tia nắng gắt vào cuối thu cũng phải rời đi.

Sau khi Dịch Gia Di cất xe ở bãi xe xong, cô lập tức cầm theo hộp giữ nhiệt chạy vào trong đồn cảnh sát, bây giờ đồ ăn còn có hơi nồi, cô phải nhanh chóng đưa vào trong miệng những con quỷ sắp chết đói kia.

Cô xách theo cái túi chạy chậm vào trong, chỉ tập trung vào đồ ăn, hoàn toàn không để ý đến cái lúc mà cô vừa dừng xe có bóng người xuất hiện ở hành lang phía đối diện với bãi đậu xe ở đồn cảnh sát.

Lúc xông vào cửa đồn cảnh sát, trùng hợp đón được người ở bên trong đi ra.

Là Lưu Gia Minh và Gary lần lượt đưa hai người ra khỏi đồn cảnh sát, người bị đưa ra, phía trước là Trương Kim Thổ, phía sau là một chàng trai nhỏ đầu đinh.

Dịch Gia Di liếc mắt nhìn Trương Kim Thổ một trong những hung thủ, ngẩn ra rồi mới quay đầu hỏi thăm: “Anh Gia Minh, anh Gary, buổi sáng tốt lành, cơm đến rồi.”

Lưu Gia Minh đưa tay nhận lấy hộp cơm, nói một tiếng “Vất vả cho cô rồi”, sau đó xoay người chạy về phía văn phòng tổ B.

Gia Di quay đầu nhìn Gary, cười hì hì giả vờ hỏi vu vơ: “Hai người kia là người cung cấp manh mối mới trong vụ án công viên King sao?”

“Đúng vậy, họ tới lấy khẩu cung. Người phía trước tên là Trương Kim Thổ, trước kia từng làm việc với nạn nhân nam. Phía sau tên là Lý Tử Hùng, đi câu cá ở vịnh với nạn nhân nam.” Gary cũng cười rồi trả lời như không để ý đến thái độ của cô, nói xong lại vội vàng nhìn vẻ mặt Dịch Gia Di, thấy cô như có điều suy nghĩ, dường như cũng không để ý tới câu trả lời quá cụ thể của mình, cũng không nghi ngờ câu trả lời của cậu ấy giống như đang báo cáo cho cô, lúc này cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Haiz, đúng là còn khó hơn cả việc bắt một tên hung thủ giết người hay bắt một tên trộm nữa.

Trong lòng Dịch Gia Di yên lặng nhớ kỹ cái tên Trương Kim Thổ này, trong năm hung thủ thì đây là người duy nhất không bị ghi trên bảng trắng.

Còn cái người tên Trương Tử Hùng gì đó, cô chưa thấy người này bao giờ. Người này cũng không xuất hiện trong tiềm thức, chắc chắn là một người không liên quan đến vụ án nên cũng không cần phải chú ý đến người này.

Tâm trí của cô lúc này đang dành hết cho vụ án, cô đi theo Gary đến văn phòng của tổ B.

Cô suy nghĩ trong đầu rằng một lúc nữa cô sẽ giới thiệu cho mọi người một chút về bữa sáng, rồi lại nhân dịp mọi người ăn cơm nói chuyện vụ án, lén hỏi thăm một chút về tiến triển của vụ án tối hôm qua của mọi người. Sau đó cô cầm lấy hộp giữ nhiệt đi vào trong.

Hoàn toàn không để ý tới Trương Kim Thổ vừa bị đưa ra khỏi cửa, đã bị Lâm Vượng Cửu mai phục sẵn ở bên ngoài đè xuống, còng tay giam giữ đưa về đồn lại.

Còn một người có đầu đinh khác, chỉ là một người đóng vai vị khách thân thiện, người này lên tiếng chào hỏi chú Cửu, rồi rời đi.

Sau khi tránh hành lang tổ trọng án B, Lâm Vượng Cửu đưa Trương Kim Thổ về phòng giam, rồi sau đó vội vàng quay về, còn làm ra dáng vẻ vừa nãy mình ở bên ngoài hút thuốc.

Diễn xuất của ông ấy quá giả nhưng may mắn thay Dịch Gia Di hoàn toàn không để ý đến ông ấy.

“Này, mấy người đã ăn rồi cơ à?” Ông ấy chào một tiếng, lập tức xuống bàn cùng với mọi người, chuyên tâm ăn bữa sáng, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Dịch Gia Di.

Cho dù có quan sát đánh giá thế nào đi chăng nữa, sao ông ấy vẫn cảm thấy vẻ mặt của cô cảnh sát trẻ này vừa thật thà lại còn đáng yêu, dáng vẻ này hoàn toàn không liên quan đến cái người vẽ vòng tròn ma quỷ mà sir Phương nghi ngờ.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play