Sau giờ ngọ, Chu Thuận thừa dịp pha trà cho Trần Ôn, bẩm báo tin tức, “Nghe nói đàn tỳ bà mẫu thân Giang cô nương để lại bị đứt dây. Hôm nay, còn nhờ Thẩm nhị công tử khắp nơi tìm…”
Chu Thuận trộm liếc Trần Ôn một cái.
Tin tức này đến tai không dễ, mong rằng điện hạ có thể nắm lấy cơ hội.
Chu Thuận hối hận nhất chính là mấy năm trước dại dột buông một câu: Có cô nương nào không thích đá quý.
Điện hạ không để ý nhiều thứ nhưng lại ghi tạc lời này trong lòng. Mà cho dù nàng có thích, cũng chịu không nổi hắn đưa cùng một loại suốt mấy năm liền. Sau đó, Chu Thuận ngộ ra, điện hạ là lười nghiền ngẫm tâm tư người ta, tặng đá quý vừa có giá trị vừa thuận tiện, bớt việc.
Lúc này bị té lăn quay, nên cũng biết quà tặng cho người còn phải dụng tâm một chút.
Một chén trà nhỏ còn chưa uống xong, Chu Thuận liền nghe Trần Ôn hỏi, “Chỗ nào có dây tỳ bà?”
Chu Thuận thở dài nhẹ nhõm một hơi.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT